Dương Lỗi tựa vào người Phòng Vũ, ổn định hô hấp của mình.
Khi Dương Lỗi rốt cuộc cũng phục hồi từ cao trào, Phòng Vũ đã đẩy hắn ra, xuống giường đi về phía toilet.
“……”
Dương Lỗi tỉnh táo lại, tìm giấy vệ sinh lau lung tung phần dưới của mình, lo lắng ngồi ở mép giường, không biết phải làm sao.
Sau khi cao trào chấm dứt, Dương Lỗi mới nhận ra vừa rồi mình thật sự hơi quá lố.
Phòng Vũ ra khỏi toilet, không đợi Dương Lỗi nhìn rõ mặt mũi của mình, Phòng Vũ đã đưa tay tắt TV, trong phòng lập tức tối đen như mực.
Phòng Vũ không nói lời nào, nằm xuống giường kéo chăn lên.
“……”
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, không biết nên nói gì.
Cả phòng im lặng một cách lúng túng.
“… Phòng Vũ.”
Một lúc lâu sau, Dương Lỗi thấp giọng gọi.
Phòng Vũ không có phản ứng.
“… Anh không vui hả?” Trong lòng Dương Lỗi lơ lửng, hắn im lặng nhìn Phòng Vũ đưa lưng về phía mình.
Một lát sau, Dương Lỗi mới nghe được giọng nói của Phòng Vũ.
“Ngủ đi.”
Phòng Vũ nói.
Giọng nói nghe không ra cảm xúc gì, không giống tức giận nhưng cũng chẳng giống không tức giận.
Nhưng mà Dương Lỗi hiểu rất rõ, Phòng Vũ tỏ ra không cảm xúc tức là có cảm xúc. Mỗi khi thật sự mất hứng, Phòng Vũ trái lại không biểu hiện gì ra ngoài, trở nên hoàn toàn lạnh lùng.
“……” Dương Lỗi rầu rĩ, hắn bắt đầu hối hận vì hành động quá khích vừa rồi của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-bai-da-thu/2193840/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.