“Đừng nghĩ là lưu manh thì có thể xem thường mạng sống!”
Dương Lỗi ngạc nhiên nhìn Phòng Vũ.
Phòng Vũ thốt ra câu này rồi lại im lặng. Phòng Vũ rút thêm một điếu thuốc, không nói tiếng nào, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất, Dương Lỗi không biết Phòng Vũ đang nghĩ gì.
Qua một lúc lâu, Phòng Vũ mới mở miệng.
“Lúc Đại Hổ mất, tôi đã tự nhủ với chính mình, đời này tôi không muốn nhìn thấy bất cứ anh em nào biến mất trước mặt mình nữa.”
Tầm mắt của Phòng Vũ dừng ở một điểm không rõ nào đó.
“Hôm nay ở bệnh viện, tôi cứ tưởng mình phải trải qua chuyện đó một lần nữa.”
Giọng nói của Phòng Vũ như truyền tới từ nơi xa xăm.
Dương Lỗi im lặng nhìn hắn.
Phòng Vũ không nói nữa, ngẩn người ngồi đó, điếu thuốc trong tay đã cháy một lúc lâu, tàn thuốc rơi đầy sàn nhà, thế nhưng Phòng Vũ vẫn không có phản ứng.
“… Không muốn trải qua một lần nữa.”
Không biết Phòng Vũ đang nói với Dương Lỗi hay tự nói với bản thân mình.
“Tôi đi lấy thêm canh.”
Phòng Vũ dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy đi về phía nhà bếp.
Phòng Vũ đi được hai bước thì khựng lại, bởi vì Dương Lỗi đã ôm lấy hắn từ phía sau.
“Tôi và Đại Hổ không giống nhau.”
Dương Lỗi nói.
“Cậu ấy đã mất, nhưng tôi vẫn còn ở đây. Nếu anh quan tâm tôi, tôi sẽ làm thay phần của Đại Hổ, tiếp tục sống trước mặt anh, sống đến khi nào anh thấy chán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-bai-da-thu/2193838/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.