“… Má!” Phòng Vũ không quen lắm.
“Làm gì vậy?” Phòng Vũ đưa tay lên lau mặt theo bản năng.
“Sao cậu giống Hoa Miêu thế, cứ thích túm người khác mà hôn.”
“Tôi mà giống Hoa Miêu sao?” Nhìn phản ứng của Phòng Vũ, Dương Lỗi đã không vui rồi, thế mà Phòng Vũ còn so sánh hắn với Hoa Miêu, điều này càng khiến hắn không vui hơn.
“Hoa Miêu hôn anh rồi ư?” Dương Lỗi lạnh nhạt nói.
“Cậu ấy cứ đòi! Nhưng tôi không cho!”
Tuy cảm thấy hơi quái dị, Phòng Vũ cũng không để ý nhiều. Bạn bè đùa giỡn với nhau có khi còn điên hơn lúc này.
“Cậu đừng bắt chước cậu ấy hôn bậy hôn bạ, nếu không tôi sẽ xử cậu.”
Dương Lỗi cũng không cảm thấy tổn thương lắm, Phòng Vũ là một người đàn ông bình thường, hắn cũng là một người đàn ông bình thường, hắn chưa bao giờ cho rằng nếu mình có tình cảm đặc biệt với Phòng Vũ thì không còn là đàn ông nữa. Dương Lỗi chỉ biết mình rất thích người anh em này, thích đến mức không phân biệt nổi đây là tình cảm gì, chỉ biết nó đã vượt qua giới hạn của tình anh em, coi như hắn thích Phòng Vũ đi, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy mình và Hoa Miêu là cùng một loại người.
“Tôi thích hôn đó, rồi sao? Anh định xử tôi thế nào?” Dương Lỗi khiêu khích.
“Cái gì, muốn thử không?” Phòng Vũ sợ Dương Lỗi khiêu khích sao?
“Thử thì thử, sợ anh chắc? Hôm nay tôi phải hôn cho đủ!”
Dương Lỗi biết Phòng Vũ đang đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-bai-da-thu/2193843/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.