Nói đến Dĩnh Xuyên, ở tiền triều, tuyệt đối là một vùng đất trù phú.
Nó thuộc về Trung Kinh, núi cao nước trong, đồng cỏ phì nhiêu đếnngàn dặm, truyền thuyết nói rằng từng có nhiều loài chim may mắn nhưphượng hoàng, khổng tước giáng xuống đây tụ tập, có thể nói đây là mộtnơi cực kỳ lý tưởng.
Đương nhiên, đó là trước kia.
Mà tình hình thực tế hiện nay là: Đại Tề bắc có Hung Nô, đông cóTiên Bi, Trung Kinh đã bị ăn sạch hơn phân nửa, mà Dĩnh Xuyên, lại biếnthành biên giới. Đừng nói là chim may mắn, chim sẻ còn không thèm đậunữa là.
Tiêu Lan lại có tự là Dĩnh Âm, là tên một trong sáu huyện của DĩnhXuyên, dân chạy nạn quá nhiều, còn không bao nhiêu người, lại rất nghèo, lúc chiến tranh còn phải dựa vào lương thực tiền bạc trợ cấp của triềuđình, không biết đến lúc đó, Tiêu Lan và dân chúng, đến cùng là ai ănai.
Dưới tình hình như vậy, bên trong Hầu phủ, bọn hạ nhân chuẩn bị hành trang lên đường, hận không thể đem cả phủ đệ dời thẳng qua.
Doãn đại nương nhanh tay nhanh chân chỉ huy mấy nô bộc gỡ kim trướng màu đỏ trên giường xuống, buồn rầu nói với Diên Mi: “Đáng tiếc là không có cách nào mang cái giường này đi, đến lúc đó chỉ sợ phu nhân phảichịu ủy khuất mấy ngày rồi, đến nơi, bà già này sẽ lập tức đi tìm thợthủ công tốt nhất làm cho ngài cái mới”
Vốn Diên Mi cũng không thích cái giường kia, nàng quét mắt một vòng không nói lời nào.
Doãn đại nương thu thập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-te/1916959/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.