“Sao lại có thể đóng cửa thành?” Người la lên trước là Tử Yến. Thần Phi đưa tới hai nha hoàn, từ đêm kia, mộtngười bị bệnh mãi không khỏe lên được, bị Doãn đại nương lưu lại trongkinh giữ nhà, chỉ dẫn một người theo, là người này.
Nàng ta ngồi cùng xe với Bạch Thiến và Doãn đại nương, một tiếng lato, nhóm vú già trong xe ngựa đằng sau còn chưa sao thì lập tức bị hoảng loạn, Cảnh nương tử đứng trên càng xe quát to một tiếng: “Loạn cái gì!Hầu gia và phu nhân còn ở phía trước, không tới phiên chúng ta!”
Mà ở phía trước, Tiêu Lan nhanh chóng buộc ống tay áo, một tay cầmkiếm, gõ gõ kỷ trà trong xe, nói với Diên Mi: “Thành thật ở trong xe,đừng đi ra.”
Diên Mi đã trông thấy bụi đất cuốn tới, nàng theo bản năng dựa vào vách xe, nói: “Không sợ.”
Tiêu Lan nhảy xuống xe, trực tiếp lên ngựa, mấy nữ quyến vây quanh,mặt hắn không chút thay đổi, “Đều đi vào trong xe, ta còn ở đây, sợ cáigì.”
Tiếng hắn không lớn, nhưng ai cũng nghe được, bọn nữ quyến vội vànglên xe, các tùy tùng cũng lập tức tập trung tinh thần, Tiêu Lan phân phó Phùng Thiêm: “Tránh cửa thành ra, một bên làm lá chắn, lưu lại hai mươi người, bảo hộ xung quanh nữ quyến, ngươi sống, các nàng cũng phải sống. Những người còn lại, đi theo ta.”
Phùng Thiêm lập tức nhận mệnh, Tiêu Lan không nhiều lời, rút kiếm,hơi nằm sấp, xông ngựa lên trước, trực tiếp hướng vào bọn người Hung Nôtập kích bất ngờ thẳng tay giết.
Nhóm Hung Nô này khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-te/1916966/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.