🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiêu Nguyệt ba người chuẩn bị thuê một phòng khách điếm ở tạm một đêm.

Bước vào bên trong đã có rất nhiều người, đi theo tiểu nhị lên lầu, vừa mới lên đến tầng trên, liền thấy có ba đạo bóng người đang nghênh diện đi đến, xem hướng đi là chuẩn bị xuống dưới lầu ăn uống gì đó.

Nữ tử đi ở giữa vừa liếc mắt liền thấy được Tiêu Nguyệt ba người, nàng ta thoáng sững sờ một chút, chợt ánh mắt sáng rực lên nói.

" Tam tỷ!"

Người này không phải ai khác, chính là Tiêu Linh Lung, bên cạnh còn đi theo ba nam nhân, một người là Phó Dịch Bạch, hai người còn lại chính là Tiêu Thanh cùng Tiêu Cảnh.

Mặt Tiêu Nguyệt đen lại, rất muốn xoay người rời đi.

Thấy nàng tựa hồ có chút khó chịu, Tiêu Linh Lung cảm thấy trong lòng vô cùng thống khoái.

"Nguyệt nhi?"

Hai người còn lại cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ có Phó Dịch Bạch là bình tĩnh đứng xem.

"Nguyệt nhi, muội không phải là bị bắt cóc rồi sao?"

Tiêu Thanh hoàn hồn, vội truy hỏi.

" Sao vậy, huynh muốn ta bị bắt cóc lắm à?"

Nàng giễu cợt cười hỏi.

Tiêu Thanh nghẹn họng, hơi khó thở nhìn nàng.

Tiêu Linh Lung không biết đầu bị úng nước gì, đột nhiên nói " tỷ, tỷ đừng trách ca ca bọn họ, là do muội cứ đòi bọn họ dẫn đến đây, chứ thật ra mọi người đều lo lắng cho tỷ."

" Ồ, ta bị bắt cóc, các ngươi không những không để tâm thì cũng thôi đi, còn có nhã hứng mang muội muội ra ngoài du ngoạn, đúng là hảo huynh muội tình thâm, xem ra chỉ trách ta quá mức đơn thuần, còn tưởng các ngươi là vì ta mà tới"



Tiêu Nguyệt vờ như rất để ý nói.

"Nguyệt nhi, bọn huynh..!"

Tiêu Thanh ấp úng. Nhưng nhìn nàng tựa hồ không bị tổn hao gì, mặt mày lành lặn, không giống như người vừa bị bắt cóc... vậy chỉ còn một khả năng duy nhất.

Trong lòng mọi người lúc này cũng thầm hiểu ra vấn đề, rất có thể là Tiêu Nguyệt không muốn gả cho Lăng Vương, cho nên mới chạy đến đây, còn tung tin giả là bản thân bị bắt cóc.

Lúc nghe tin nàng bị bắt bọn họ cũng muốn đi cứu người, chỉ là Linh Lung năn nỉ quá mức đáng thương, bọn họ liền nghĩ dù sao cũng đã có phụ thân với Hạ Huyền phái người đi tìm rồi, thiếu bọn họ cũng chẳng sao. liền dẫn theo Linh Lung đến nơi này, chỉ vì Linh Lung nói quang cảnh ở đây rất đẹp, không nghĩ đến....

Gã thấy hơi áy náy, nhẹ giọng nói " muội không sao là tốt rồi"

Tiêu Nguyệt hừ lạnh, không thèm nhìn bọn họ liếc mắt một cái.

"Tỷ không có mệnh hệ gì, vậy sao phải lừa gạt mọi người chứ? tỷ có biết phụ thân lo lắng cho tỷ lắm không?"

Tiêu Linh Lung mím môi nói.

"Tỷ, dù tỷ không muốn gả cho lăng vương, cũng không nên làm ra chuyện bỏ trốn này a! nếu để hoàng thượng biết được, nhất định sẽ không tha cho Tiêu gia chúng ta, tỷ, tỷ đang muốn hại chết cả nhà chúng ta sao?"

Tiêu Linh Lung một bộ vì người nhà lo lắng nói.

Tiêu Cảnh hai người sắc mặt cũng trở nên trầm trọng, tựa hồ đối với cách làm này của nàng chỉ cảm thấy quá mức càn rỡ.

"Ta có lựa chọn sao?"

Tiêu Nguyệt hờ hững hỏi ngược lại. sau khi nói xong câu này nàng liền mang theo hai nha hoàn nhà mình theo sau tiếu nhị rời đi, đế lại bốn người phía sau với tâm trạng phức tạp.

Chỉ duy nhất có Tiêu Linh Lung là cảm thấy không cam lòng.



**

Trời gần sáng, Tiêu Linh Lung liền đại giá quang lâm đến phòng Tiêu Nguyệt.

Nghe Tiểu Kỳ thông báo.

Tiêu Nguyệt cũng muốn biết cô ta định làm gì, liền ý bảo Tiểu Kỳ để cho người vào, đồng thời kêu ỷ Lâm cũng đi ra.

Sau khi bước vào, Tiêu Linh Lung khẽ nhìn khác quanh phòng liếc mắt đánh giá một cái.

"Muội đến có chuyện gì?"

Tiêu Linh Lung không trả lời, vẫn bước đi trong phòng than quan, thuận miệng đáp " nhớ tỷ, đến không được sao?"

Tiêu Linh Lung sờ vào bình hoa trắng bóng xinh đẹp, nhớ lại hồi ức trước kia, đột nhiên nói.

" Nhìn thấy bình gốm này, làm cho muội đột nhiên nhớ về chuyện mười năm trước"

Tiêu Nguyệt tay hơi khựng lại, nhíu mày nhìn Tiêu Linh Lung.

Tiêu Linh Lung chợt cười khẽ " tỷ không phải đã quên việc năm đó rồi chứ? chính là lúc muội làm rơi bình gốm của ca ca, nhưng người bị lạnh nhạt, lại là tỷ"

Nhóm Tiêu Thanh vừa đi đến trước cửa phòng đã nghe được những lời này, bước chân chợt khựng lại.

Chuyện năm đó, là có ý gì?

Hết chương 46

Tác giả có lời muốn nói.

Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.