🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tên Gian Dương Đại Đạo cười khoái chí, giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Tiêu Nguyệt cười lạnh "tìm chết"

Nàng không đợi tên kia kịp phản ứng đã lao nhanh đến, dùng một chiêu mới học được một quyền tung ra đánh cho gã phải lui năm bước.

Trong mắt nam nhân thoáng hiện ra tia kinh ngạc " không ngờ mỹ nhân thân thủ cũng không tồi a"

Gã lúc này cũng không còn giữ dáng vẻ coi khinh địch nữa, toàn tâm toàn ý đối phó với nàng.

Ý Lâm cùng tiểu Kỳ lo lắng nhìn về phía này, sợ tên gian dương đại đạo này để dùng chiêu trò gì đó đối phó chủ tử.

Tên kia tựa hồ đã tức giận, liền bắt đầu xoay chuyển sát chiêu.

Tiêu Nguyệt lộn nhào một vòng trên không trung tránh đi công kích của gã, chân vung lên liền trực tiếp đạp cho gã một cước bay ra mấy mét.

Tiêu Nguyệt theo sát phiên sau, một chân nàng đạp trên ngực nam tử bạch y, Tiếng kêu đau vang vọng núi rừng, dọa đến một đám chim con bay tán loạn, nàng vừa mới hạ được tên gian dương đại đạo này, liền nghe một giọng nói kinh ngạc bất ngờ vang lên sau lưng.

" Tam tiểu thư?'

Tiêu Nguyệt sửng sốt một chút, chợt quay người lại, liền thấy sau lưng đang đứng một đám người, mà người đi đầu lại càng quá đỗi quên thuộc.

"Sao ngươi lại ở đây?"

Phó Dịch Bạch kinh ngạc hỏi.

Hắn không ngờ lại ở đây gặp được nàng.

Tiêu Nguyệt ánh mắt phức tạp nhìn hắn liếc mắt một cái, trong người có chút khó chịu không tên. mỗi khi gặp tên này, nàng đều cảm giác được trong lòng nao nao. nàng biết rõ đây hoàn toàn là cảm xúc của nguyên chủ, dù sao cũng từng là người yêu, dù linh hồn đã rời đi, nhưng ít nhiều thân thể cũng theo bản năng có cảm ứng.

" Tình cờ đi qua mà thôi, ngươi, tại sao lại ở đây?'

Lần này đến lượt nàng kỳ quái hỏi.

Phó Dịch Bạch hơi nghiêng đầu tránh đi tầm mắt của nàng, mới nói "ta phụng lệnh của phụ thân đến đây rà soát

Thiên kỳ sơn.



Tiêu Nguyệt Ô một tiếng, nhìn tên Gian Dương Đại Đạo nửa chết nửa sống đang nằm trên đất.

"Ngươi có nhận thức không?"

Tiêu Nguyệt ý chỉ Phó Dịch Bạch nhìn Tên gian dương đại đạo hỏi.

Phó Dịch Bạch dịch chuyển tầm mắt, bỗng nhiên mở to mắt, có chút khó tin nhìn nàng "hắn.?"

Tiêu Nguyệt " Hắn tự xưng là gian dương đại đạo, còn đùa giỡn bọn ta một hồi, ta liền đánh ngất hắn rồi"

Phó Dịch Bạch "......"

Hắn khụ một tiếng, giơ tay lên ra hiệu, hai binh lính lập tức đi lên trói chặt tên kia lại.

"Đại nhân, đúng là tên này!"

Sau khi nhìn mặt tên gian dương đại đạo, một người cung kính hồi bẩm.

Phó Dịch Bạch phất tay nói " mang hắn trở về trông coi cẩn thận, chỉ dựa vào một mình hắn không thể làm ra nhiều chuyện như vậy, sau lưng nhất định có người đứng sau chỉ thị"

" Rõ"

Quan sai đáp một tiếng, liền mang theo Gian Dương Đại Đạo lung lay rời đi.

Phó Dịch Bạch nhìn ba người đang thu thập đồ đạc, tay hơi nắm chặt chút.

Trong lòng đồng thời có chút thấp thỏm.

"Tam tiểu thư.... các ngươi đang muốn đi đâu?"

Chuyện ba người đột nhiên mất tích Phó Dịch Bạch đã nghe nói qua, chỉ là không ngờ đến sẽ gặp nàng ở đây.

Tiêu Nguyệt hơi khựng lại, tùy ý nói " có chút chuyện cần vào thành quý châu"

Phó Dịch Bạch nghe vậy thở phào một hơi, cười nói.

" Nếu không cảm thấy gì có thể đến chỗ bọn ta đang nghỉ tạm ở một đêm, dù sao bây giờ có đến Quý châu cũng chưa mở cửa thành, chi bằng ở lại dưỡng sức một chút, ngày mai lại lên đường vào thành, cô nương thấy thế nào?

Tiêu Nguyệt tựa người vào thân cây, ánh mắt dò xét nhìn Phó Dịch Bạch.



Tiêu Nguyệt " Phó thế tử, ngươi từ khi nào trở nên tốt bụng như vậy? còn ngỏ lời mời ta? ngươi không sợ ta sẽ như trước kia, bám riết lấy ngươi không buông, đòi chết đòi sống cũng muốn gả cho ngươi sao?"

Nàng giễu cợt hỏi.

Phó Dịch Bạch sững sờ, ngay cả gã cũng không biết bản thân bị làm sao nữa, cứ cảm giác nàng sẽ không làm vậy, mà vừa nghĩ đến nàng xa cách, tim hắn lại bắt đầu không chịu ngồi yên.

"Ngươi sẽ không"

Phó Dịch Bạch chắc như đinh đóng cột nói.

Tiêu Nguyệt bật cười, nàng đi đến Phó Dịch Bạch trước mặt, chiều cao của hai người chênh lệnh quả thật quá lớn,

Tiêu Nguyệt bất quá cũng chỉ đến trước ngực Phó Dịch Bạch, thân hình của hắn cùng Hạ Huyền cũng không khác là bao, đều cao lớn rắn chắc.

Tiêu Nguyệt trong mắt ý cười càng đậm "Ngươi chắc chắn?"

Phó Dịch Bạch toàn thân cứng đơ, ngây người nhìn gương mặt đang cố áp sát lại, gã theo bản năng ngửa người ra sau một chút.

Cơ hồ trong khoảng khắc đó, hắn lại nhìn thấy nữ nhân đáng ghét kia.

Trong mắt thoáng hiện lên một tia chán ghét khó phát hiện.

Tiêu Nguyệt khoe miệng giơ lên, trong mắt chứa ý vị khinh thường rõ ràng, nàng lùi lại hai bước, chợt xoay người rời đi.

Phó Dịch Bạch mặt đen lại, cảm thấy hành động vừa rồi của bản thân quá mức càn rỡ rồi.

Gã thế mà lại cho rằng Tiêu Nguyệt đã thay đổi, nhưng vừa rồi khi ánh mắt của nàng nhìn hắn, vẫn giống trước kia y đúc.

Tiêu Nguyệt... lại muốn giở trò quỷ gì!!

Phó Dịch Bạch ánh mắt âm trầm nhìn theo bóng lưng ba người dần đi khuất, chỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Hết chương 45

Tác giả có lời muốn nói.

Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.