"Rõ rằng năm đó là ta đã làm vỡ chiếc bình gốm của đại ca, vậy và huynh ấy lại nghĩ là do tỷ làm? Tam tỷ, tỷ nghĩ có buồn cười không chứ? cảm giác lúc đó, chỉ sợ rất khó chịu đi! hai vị ca ca của tỷ, lại không tin lời muội muội mình mà ngược lại tin lời bịa đặt của ta."
Tiêu Linh Lung cười cười.
"Muốn trách, thì trách tỷ quá ngu ngốc, mới để muội có cơ hội lấy được lòng tin của hai huynh trưởng, trở thành muội muội được bọn họ hết mực sủng ái.... hahaha"
Tiêu Linh Lung cười điên dại, ánh mắt chế giễu nhìn nàng.
Tiêu Nguyệt hờ hững nhìn nàng ta" ngươi nói với ta những lời này, không sợ ta nói với bọn họ sao?
Tiêu Linh Lung bật cười " Tỷ nói đi, dù sao với một người ngông cuồng như tỷ, tỷ nói xem, ai sẽ tin lời tỷ nói chứ?"
"Ta tin"
Tiếng nói của Tiêu Linh Lung vừa dứt, một giọng nói hơi trầm trọng vang lên.
Vừa nghe được giọng nói này, sắc mặt Tiêu Linh Lung lập tức cương lại, kinh ngạc xoay người nhìn ra sau lưng, nhìn nam nhân một thân bạch y đang đứng trước cửu.
"C...ca?"
Tiêu Cảnh sắc mặt rất kém, lạnh lùng nhìn nàng ta " đừng gọi ta là ca....Linh Lung, muội đúng là rất biết diễn"
Tiêu Linh Lung lắp bắp" Ca, huynh nghe muội giải thích, sự tình không phải như huynh nghĩ đâu!"
Tiêu Cảnh lạnh nhạt nhìn nàng ta" chính mắt ta đã thấy, tai đã nghe, muội còn muốn giải thích chuyện gì?"
" Muội!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-sung-dac-cong-vuong-phi/3744829/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.