🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Tiểu thư, người muốn đi đâu?'

Hôn kỳ đã sắp đến rồi, tiểu thư còn muốn đi đâu?

Tiêu Nguyệt " ngươi không muốn đi cũng có thể ở lại "

Tiểu Kỳ lập tức khóc lên" Tiểu thư ơi, người là sinh mệnh của nô tì, người đi đâu, nô tì liền đi đó, người đừng bỏ rơi nô tì"

Tiêu Nguyệt bị ôm có chút phiền, bất đắc dĩ nói "ngươi đừng khóc, ta có nói không cần ngươi sao?'

"Huhu~"

" Còn khóc nữa ta liền không mang ngươi theo!"

Tiểu Kỳ thoáng chốc im bặt, khẽ nức nở một tiếng, trông rất đáng thương.

"V...Vậy vương gia thì sao?"

Qua một lúc, Tiểu Kỳ lí nhí hỏi.

Đúng là cây khô không sợ chết đứng, biết rõ nàng vì trốn tránh ai nên mới rời đi mà vẫn muốn hỏi.

Tiêu Nguyệt thở hắt ra, trong lòng cũng có chút sầu.

Nàng thừa nhận, đối với Hạ Huyền quả thật có chút động tâm. cũng từng nghĩ đến sống với hắn như vậy cũng không phải là không được, bất quá sau chuyện hôm qua, khi hắn xoay người, ôm theo một nữ nhân khác rời đi, nàng cũng đã triệt để thu hồi cảm xúc.

Sự dịu dàng, sự tâm động, nàng muốn trải nghiệm lại một lần, cũng muốn một lần nữa từ bỏ.

"Mặc kệ hắn, dù sao, cũng không quan trọng"



Nhìn chủ tử tựa hồ đã quyết tâm, Ý Lâm hai người cũng không còn lời nào để nói, chỉ có thể mang theo tâm trạng thất thỏm đi thu dọn đồ đạc.

Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, Tiêu Nguyệt lại bắt hai người tạo hiện trường giả, biến thành một vụ cướp bóc, lúc này mới cõng theo tay nải rời đi.

Trước khi đi Tiêu Nguyệt đưa cho Hạ nhân một phong thư dặn dò ngày mai đưa đến Lăng Vương phủ, liền mang theo Tiểu Kỳ hai người trong đêm rời khỏi kinh thành.

Sáng hôm sau.

Lăng Vương Phủ:

" Chủ tử"

Trường Thanh hai người bước vào, Hạ Huyền còn đang ngồi sau án thư đọc sách.

Vu Phong đưa đến trước mặt Hạ Huyền một phong thư.

Vu Phong " Chủ tử, Tiêu Tiểu thư sai người mang đến cho ngài một bức thư"

Hạ Huyền nghe nói là Tiêu Nguyệt, liền bỏ sách xuống, với tay tiếp nhận lấy, Mở ra.

Nội dung bên trong thư.

Điện hạ, ta đi đây! ta cảm thấy ngươi còn chưa đủ thật lòng, vì vậy ta quyết định mang hai nha hoàn nhà mình đi ngao du thiên hạ.Nếu ngươi thật sự yêu ta, nhất định sẽ tìm được ta.Có điều ta sẽ không chờ ngươi đâu! nếu khi đó ngươi tìm được ta mà ta lại đang ở bên người nam nhân khác, ngươi nhất định đừng tức giận, là ngươi chậm chạp, chứ không phải ta vô tâm.Ta thấy Tô Mộc Dung cũng được đó chứ, cả Trần Lạc Hinh nữa, đều là những nữ nhân tốt, ta tin chắc một tên phong lưu thành tính như ngươi sẽ không để các nàng phải chịu thiệt.Vậy nhé, không hẹn gặp lại.Ký tên : Tiêu Nguyệt.

" Tam tiểu thư, hình như đi rồi?"

Trường Thanh chớp mắt, nhìn vào nội dung bên trong vẫn chưa hiểu lắm.

"Nàng ta muốn đi đâu?"



Hạ Huyền nhìn chăm chăm mấy chữ cuối, gân xanh nổi lên, nghiến răng ken két.

" Tiêu Nguyệt! nàng được lắm!"

Thì ra từ đầu đã có ý định này rồi, vậy mà hôm qua còn giả vờ trước mặt hắn!

Chờ hắn tìm được nàng, nhất định bắt người lại hung hăng đánh vào mông nàng, xem lần sau còn dám chạy nữa không!

Còn dám tư tưởng đến nam nhân khác! nàng đúng là rất gan dạ.

Hạ Huyền ánh mắt hung hăng trừng phong thư kia, như thể có thù oán gì lớn lao với nó lắm vậy.

Vu Phong cùng Trường Thanh hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, âm thầm cầu nguyện vị kia trốn kỹ một chút, đừng để bị bắt được, không thì hậu quả không ai dám lường trước được a!!

Hắt xì!

Ở một nơi cách kinh thành rất rất xa, bên trong núi sâu.

Tiêu Nguyệt hít hít mũi, chăm chú nhìn thịt thỏ đang nướng trên giá đỡ. còn chưa biết chuyện chính mình sắp bị đánh mông.

Ai!

Thịt thỏ này khi nào mới chín a! đói quá rồi ~

Hết chương 42

Tác giả có lời muốn nói.

Phi thường Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.