"Tiểu thư, người muốn đi đâu?' 
Hôn kỳ đã sắp đến rồi, tiểu thư còn muốn đi đâu? 
Tiêu Nguyệt " ngươi không muốn đi cũng có thể ở lại " 
Tiểu Kỳ lập tức khóc lên" Tiểu thư ơi, người là sinh mệnh của nô tì, người đi đâu, nô tì liền đi đó, người đừng bỏ rơi nô tì" 
Tiêu Nguyệt bị ôm có chút phiền, bất đắc dĩ nói "ngươi đừng khóc, ta có nói không cần ngươi sao?' 
"Huhu~" 
" Còn khóc nữa ta liền không mang ngươi theo!" 
Tiểu Kỳ thoáng chốc im bặt, khẽ nức nở một tiếng, trông rất đáng thương. 
"V...Vậy vương gia thì sao?" 
Qua một lúc, Tiểu Kỳ lí nhí hỏi. 
Đúng là cây khô không sợ chết đứng, biết rõ nàng vì trốn tránh ai nên mới rời đi mà vẫn muốn hỏi. 
Tiêu Nguyệt thở hắt ra, trong lòng cũng có chút sầu. 
Nàng thừa nhận, đối với Hạ Huyền quả thật có chút động tâm. cũng từng nghĩ đến sống với hắn như vậy cũng không phải là không được, bất quá sau chuyện hôm qua, khi hắn xoay người, ôm theo một nữ nhân khác rời đi, nàng cũng đã triệt để thu hồi cảm xúc. 
Sự dịu dàng, sự tâm động, nàng muốn trải nghiệm lại một lần, cũng muốn một lần nữa từ bỏ. 
"Mặc kệ hắn, dù sao, cũng không quan trọng" 
Nhìn chủ tử tựa hồ đã quyết tâm, Ý Lâm hai người cũng không còn lời nào để nói, chỉ có thể mang theo tâm trạng thất thỏm đi thu dọn đồ đạc. 
Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, Tiêu Nguyệt lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-sung-dac-cong-vuong-phi/3744668/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.