Đến gần nửa đêm, Tô Diệp Thần một trong đám hồ bằng cẩu hữu của Hạ Huyền, liền đưa ra một đề nghị, nói để mọi người cùng nhau chơi một trò chơi, Gọi là vòng quay định mệnh. sau khi vòng quay dừng lại chỗ ai người đó phải ngỏ lời hôn người mà họ thích, nếu bị từ chối sẽ phạt hai ly rượu.
Đây là trò chơi hắn vô tình bắt gặp khi đến một tiểu trấn nhỏ, vốn muốn để khi nào tụ tập với đám Hạ Huyền sẽ lấy ra, nhưng xem ra không cần nữa.
Mọi người tuy không hiểu trò này có ý nghĩa gì, nhưng nghe gã ba hoa cũng có hứng thú, sôi nổi đòi chơi.
Tô Diệp Thần cười xảo quyệt, vỗ tay hai cái bên ngoài liền có bốn người khiêng một vật được bọc trong lớp vải màu đỏ đi vào.
Chờ hạ nhân đạt vật nặng nề kia xuống trên nền đất, gã liền đi ra kéo lên vải đỏ, làm lộ ra vật được giấu bên trong.
Một vật thể được làm bằng gỗ, bên trên là một vòng tròn ở giữa có một con quay hình thù kỳ quái, thấy thứ đồ chơi này, mọi người đều có chút tò mò.
Tô Diệp Thần tiếp tục nói.
" Sau khi bắt đầu quay, nó sẽ chọn ra một người ngẫu nhiên, ai bị chọn trúng bắt buộc phải tuân thủ quy tắc, mọi người đã nghe rõ chưa?"
Đám người hô lớn một tiếng, Tô Diệp Thần cũng đi vào chỗ ngồi vừa rồi, ra hiệu cho hạ nhân bắt đầu.
Sau một tiếng "cạch" vật kia liền bắt đầu quay tròn, quay được hai vòng liền dừng lại tại một nam một nữ trên người.
Hai người kia khẽ sửng sốt, chắc cũng không nghĩ đến sẽ trùng hợp như vậy, nam nhân có chút tay chân luống cuống, lắp bắp nhìn nữ nhân bên cạnh.
" Vân sương...ta...ta có thể hôn nàng một cái không?"
Cô nương kia ngượng ngùng cúi đầu, khẽ gật một cái khó phát hiện, nếu không phải đang nhìn chăm chú, có thể nam nhân cũng không phát hiện ra.
Gã vui mừng ra mặt, đồng ý gã hôn, cũng đồng nghĩa với chấp nhận làm thê tử của gã.
" Vân sương, nàng..?"
Cô nương tên Vân Sương hơi tức giận trừng gã " hôn thì hôn đi, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Nam nhân hai tay bắt lấy khuôn mặt đáng yêu của người thương, kình lòng không được hôn mạnh một cái lên trán nàng.
Mọi người hoan hô, đồng thời tiếng vỗ tay vừa lúc rầm rộ vang lên, kèm theo là những lời nói chúc mừng.
Tiếp đó vòng quay lại dừng lại chỗ hai cặp tình nhân khác, sau đó từ từ di chuyển, cuối cùng dừng lại trên người
Hạ Huyền.
Mọi người đồng thời hít vào một hơi, tò mò tiếp theo Hạ Huyền sẽ làm gì.
Tô Diệp Thần gian xảo cười cười, làm động tác cố lên với Hạ Huyền.
Hạ Huyền khoé môi hơi giơ lên.
Hắn ngồi dậy, ánh mắt lưu chuyển một vòng các quý nữ ở đây.
Trần Lạc Hinh hôm nay cũng đến, ngồi bên cạnh đồng bạn có chút khẩn trương nhìn Hạ Huyền.
Tiêu Nguyệt bình thản ngồi xem, cũng không có ý định chơi chung với bọn họ.
Bất chợt có một bàn tay duỗi ra Nắm lấy cằm nàng, bóng ma từ từ áp sát xuống, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại một cái, tuy chỉ là chạm nhẹ một chút đã nhanh như chớp rời đi. Hạ Huyền có chút không đã thèm nhìn nhìn.
Thôi, chờ thành thân rồi lại thưởng thức chưa muộn.
Tiêu Nguyệt trên mặt cương lại một cái chớp mắt, song khẽ hiện lên một tầm hồng nhạt, mang theo chút oán trách nhìn Hạ Huyền liếc mắt một cái.
Giống như đang hờn dỗi, lại không kình được ngọt ngào bên trong.
Hạ Huyền bắt gặp tình huống hiếm có này, miệng cười càng thêm vô lại, tựa hồ đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Mọi người cười ha hả, tiếng vỗ tay cũng đồng thời rầm rộ hơn vừa rồi.
"Quả nhiên là Lăng Vương, nhìn xem hôn người thương cũng không cần hỏi, nhìn biểu tình của Tam tiểu thư Tiêu phủ, ta đoán nàng chắc chắn rất hài lòng với Lăng Vương điện hạ"
"Còn phải nói sao, điện hạ của chúng ta kinh tài tuyệt diễm, tuấn lãng phi phàm, ai lại không bị mê hoặc đâu!"
Đám thiếu niên thì thần bàn tán.
"Nói đi cũng phải nói lại, Tam tiểu thư này cũng quá xinh đẹp rồi, chẳng trách Lăng Vương vốn nổi tiếng đào hoa nay lại chịu làm lãng tử quay đầu, ta nếu có một vị hôn thê xinh đẹp như vậy, nhất định cả đời cũng không nạp thêm thiếp"
Nghe đám người xì xầm.
Trần Lạc Hinh bất giác túm chặt góc áo, môi lặng lẽ mím chặt, con ngươi u ám nhìn Tiêu Nguyệt.
Phó Dịch Bạch cũng không khá hơn là bao, nhìn người nữ nhân trước đây từng nói chỉ có mình hắn, giờ lại đang thân mật với người nam nhân khác, không hiểu sao trong người lại khó chịu như vậy.
Vòng quay lại di chuyển, tiếp đó liền dừng lại trên người Tiêu Linh Lung và Phó Dịch Bạch.
Phó Dịch Bạch khẽ sửng sốt, Tiêu Linh Lung lại là vui vẻ "Dịch ca ca!"
Nàng ta ánh mắt mê ly, mang theo chút trông mong nhìn gã, tựa hồ đang chờ đợi một chuyện gì đó.
Phó Dịch Bạch có chút nan khan, tuy hắn đã khẳng định bản thân thích Linh Lung, nhưng kêu hắn hôn nàng....
Tiêu Linh Lung khoé miệng giơ lên, trong lòng tràn ngập nhất định phải được.
Đến đây đi Tiêu Nguyệt, đến đây ngăn cản hai bọn ta đi, không phải cô thích Phó Dịch Bạch nhất sao?
Tiêu Linh Lung cười rạng rỡ, đừng làm ta thất vọng đấy, tỷ tỷ tốt của ta.
Tiêu Linh Lung nhắm mắt, vừa định hôn Phó Dịch Bạch liền bị hắn đẩy mạnh ra.
"Đủ rồi...Linh Lung, ta thấy trong người không được khỏe, trở về trước đây, ba vị điện hạ, Tiêu huynh, ta xin cáo từ trước"
Nói rồi bước nhanh rời đi, Tiêu Linh Lung mặt đỏ bừng do xấu hổ, liền trực tiếp chạy vào trong nhà.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Tiêu Cảnh thấy thời gian cũng không còn sớm, lại xảy ra chuyện mất mặt như vậy, bèn lên tiếng nói" Lúc này cũng đã nửa đêm, Tiêu mỗ liền không giữ lại các vị nữa, đi đường cẩn thận"
Người ta đã lên tiếng đuổi khách, cũng không tiện ở lại làm gì cho mất mặt, liền từng người đi lên cáo từ.
Đình viện vốn náo nhiệt, chỉ chốc lát sau đã trở nên yên tĩnh.
Tiêu Cảnh nhìn Hạ Huyền còn đang đứng bên cạnh Tiêu Nguyệt, thái dương giật giật.
Gã đã nói như vậy rồi, tên này còn nghe không hiểu sao?
"Lăng Vương điện hạ, tuy Nguyệt nhi và ngươi có hôn ước, nhưng dù sao cũng chưa thành thân, các ngươi cô nam quả nữ quả thật rất không thích hợp, phiền ngài sau này ít đến chỗ Tiểu muội một chút, để tránh cho việc bị người bên ngoài đồn thổi không hay, ẩn hưởng đến thanh danh của ngài"
Hạ Huyền ngón tay cau lấy ngón tay mền mại của nàng, thở dài bất đắc dĩ nói " Nguyệt Nhi, nếu đại ca đã nói như vậy rồi, bổn vương chỉ đành trở về trước, tối nay trời lạnh, nàng nhớ đắp chăn thật ấm vào, kẻo lại bị bệnh ta sẽ lo lắng"
Tiêu Nguyệt cũng một bộ lưu luyến không rời nói " Huyền ca ca, huynh trở về cẩn thận"
Nhìn một màn này, Tiêu Thanh không khỏi tóm tắt bảo lạ.
Chà! không ngờ tình cảm của Tam muội và Hạ Huyền lại tốt như vậy a!
Tiêu Cảnh một bên khoé miệng giật giật.
Sao cứ có cảm giác gã đang cố ý chia cắt một đôi uyên ương thế nào ấy!
Hết chương 37
Tác giả có lời muốn nói.
Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]