Diệp Vân Khê mang theo hai nha hoàn nhà mình ra bên ngoài dạo chơi một hồi, còn rảnh rỗi đi tham quan mấy cái tiền cửa hàng của nguyên chủ.
Nghe nói nàng đến, trưởng quầy chuyên phụ trách các cửa hàng vội vàng chạy ra tiếp đón.
“ Tam tiểu thư, ngài đến rồi"
Tiêu Nguyệt gật đầu, ánh mắt đánh giá nhìn xung quanh cửa hàng. đây là một tiệm vải, ngày thường cũng có không ít khách nhân đến mua, làm ăn rất phát đạt.
Tiêu Nguyệt dừng trước một khổ vải, bị ánh hoàng kim sắc của nó thu hút, không kìm được dùng tay khẽ chạm vào.
‘Đây là vải kim sắc mới được vận chuyển từ giang nam đến, chất liệu mềm mại, rất thích hợp làm y phục"
Thấy nàng tựa hồ có hứng thú với loại vải này, Trưởng quầy liền tươi cười giới thiệu nói.
Tiêu Nguyệt gật gù, nghiêm đầu nhìn Tiểu Kỳ, cô nàng lập tức hiểu ý đi lên nói “ Gói lại đi"
Trưởng quầy mặt cười tươi như đóa hoa cúc, lập tức kêu người đến gói lại.
Tiêu Nguyệt lại mua thêm ba khổ vải, lúc này mới hài lòng đi trở về.
"
‘ Tiền lương tháng hiện tại của Trương trưởng quầy là bao nhiêu?"
Tiêu Nguyệt vừa đi vừa hỏi.
Tiểu Kỳ lập tức trả lời “ Bốn mươi lượng"
Tiêu Nguyệt “ Tăng thêm mười lượng nữa"
Vừa rồi nàng quan sát qua, cái tên Trương Thanh Toàn này có thể sẽ là một hạt giống tốt, nhìn cách gã ta buôn bán cùng với tính toán tỉ mỉ, Tiêu Nguyệt có lòng tin sau này nhất định sẽ không để nàng thất vọng.
Tiểu Kỳ sửng sốt một chút, đối với Tiểu Kỳ cái giá này đã rất cao rồi, nhưng nếu tiểu thư đã nói thế vậy đành làm theo thôi.
Ba người đi vào một tửu lâu, cũng là một trong những tửu lâu lớn nhất ở kinh thành của giang gia, sinh ý vô cùng hoả bạo, khách nhân mỗi ngày đều chật kín, đến muộn một chút là bỏ lỡ ngay.
Ba người đi lên tầng ba của tửu lâu, trên đây đa số đều là những nhân vật có tiếng trong kinh thành, nào là công tử thích ăn chơi, cùng với thư sinh thích luận bàn thư từ, mỗi bàn một loại người. muốn đến được đây phải đặt trước, không thì chỉ có thể ở bên dưới chờ.
Bất quá do ba người có thân phận đặc thù, liền miễn cách được lên tầng ba.
Ở trên đây có thể nhìn ngắm toàn cảnh của Đại Tùy, chẳng trách nhiều người thà bỏ ra quan hệ cũng muốn lên đây ăn một bữa, thì ra đều có lý do cả.
“ Tiểu công tử mời ngồi, thức ăn đều đã chuẩn bị tốt, các người chờ, ta lập tức làm tiểu nhị mang lên ngay"
Tiêu Nguyệt “ Làm phiền rồi"
Người nọ vội xua tay nói “ Không phiền không phiền, Tiểu công tử có thể đại giá quang lâm đó là vinh dự của lão phu"
Tiêu Nguyệt cười cười, liền cùng Ý Lâm hai người ngồi xuống.
Sau khi thấy ba người xuất hiện, cũng không khiến nhiều người chú ý lắm, bất quá chờ nhìn đến Giang Trưởng quầy nổi tiếng khó ưa hôm nay lại cười lấy lòng một vị tiểu ca trông còn rất trẻ tuổi, đám người liền liếc ánh mắt dò xét lại đây.
Trong đó có một người nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì hơi sửng sốt.
Thế mà lại là cô ta!
Phó Dịch Bạch nhíu mày, ánh mắt chăm chú nhìn thiếu niên một thân bạch y kia.
Tuy có dịch dung nhìn không ra dung mạo thật, gã vẫn có thể nhìn một cái liền nhận ra.
Tiêu Nguyệt phát hiện có đôi mắt đang nhìn mình, nàng nghiêm đầu, con ngươi sắc bén nhìn về một hướng.
Phó Dịch Bạch bị tập kích bất ngờ vội thu hồi tầm mắt.
“ Phó Huynh làm sao vậy?"
Đồng bạn thấy hắn khác thường liền lên tiếng dò hỏi.
Phó Dịch Bạch khẽ lắc đầu, dư quang liếc nhìn phía Tiêu Nguyệt đã không thấy ba người đâu.
Nếu là Tiêu Nguyệt trước đây, nhất định sẽ không dùng loại ánh mắt này nhìn gã.
Bởi vì nàng ta thích gã còn hơn cả mạng mình, sau khi được hoàng đế ban hôn, nàng liền cho người mang thư đến phủ hắn, muốn hắn dẫn nàng đi.
Nhưng Phó Dịch Bạch là ai? không nói đến hắn không hề có chút tình cảm nào với nàng, chỉ dựa vào hành vi không nghĩ đến hậu quả của nàng cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng chán ghét.
Vì thế liền trực tiếp đốt thư của nàng, chặn mọi phong thư nàng cho người gửi đến, sau hai ngày kiên trì, bỗng một ngày không còn gửi thư cho hắn nữa, ngược lại nghe được tin nàng nhảy xuống hồ, người bên ngoài chỉ nghĩ nàng vì không muốn gả cho Lăng Vương nên phản kháng, nhưng chỉ có Phó Dịch Bạch biết, nàng vì đau khổ mới đi đến bước đường này.
Bởi vì trong phong thư cuối cùng nàng gửi đến, bên trong chỉ có vỏn vẹn mấy câu, nhưng lại khiến tim hắn bàng hoàng không thôi.
Sau lại nghe nói nàng không chết, hắn liền lén lút đốt đi toàn bộ những phong thư kia đi, chỉ sợ một ngày bị phát hiện sẽ liên lụy đến thân phận hắn.
Phó Dịch Bạch cúi đầu, nhất thời có chút hoang mang rối loạn.
So với Tiêu Nguyệt tính cách vô lý không phân biệt phải trái, Phó Dịch Bạch cảm thấy mình càng thích Tiêu Linh Lung hơn nhiều, nàng ngoan ngoãn lại đáng yêu, còn biết chọc người vui vẻ, chẳng bù cho Tiêu Nguyệt, ngoài chuyện khiến người ta chán ghét ra, hắn nghĩ không ra nàng còn có tài cán gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]