🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nói chuyện được một lúc Tiêu thừa tướng bèn viện cớ nói thân thể không khỏe, kêu ba người trở về nghỉ ngơi trước, đêm nay còn phải mở tiệc mừng Hai nhi tử trở về nữa.

Ba người vừa ra đến trong sân, Tiêu Thanh liền lên tiếng nói.

“ Linh Lung, muội xem đây là gì."

"

Tiêu Thanh từ trong ngực móc ra một tiểu ngoạn ý được làm bằng trúc, nhìn có chút trẻ con, nhưng Tiêu Linh Lung lại như thể nhìn thấy bảo bối nào đó, vui vẻ nhảy dựng lên.

Ca, sao huynh biết muội đang tìm món đồ chơi này thế?"

Tiêu Linh Lung vội bắt lấy, cười rạng rỡ nói “ Đa tạ ca ca, huynh đúng là ca ca tốt của muội"

Tiêu Thanh cưng chiều nhéo mũi Nàng ta một cái, bất đắc dĩ nói “ Lần trước ta thấy muội thích thú với thứ đồ chơi này như vậy, vừa lúc trên đường trở về thấy cho nên mua về"

Tiêu Nguyệt như người vô hình đứng một bên, trên mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng vẫn cảm thấy trong người rất khó chịu.

Nàng biết đây hoàn toàn là cảm xúc của nguyên chủ, nàng và hai vị ca ca đều là tỷ đệ ruột cùng một nương sinh ra, nhưng hai vị ca ca ngược lại đối với Tiêu Linh Lung còn để tâm hơn đối với nàng, người không biết còn tưởng nàng ta mới là muội muội ruột, còn nàng chỉ là con kế thê.

Tiêu Nguyệt bỗng thấy rất cay mắt, nàng xoay người, chỉ để lại cho hai người kia một bóng lưng “ Muội cảm thấy trong người không được khỏe, trở về Túy Thiên Các trước đây, hai người từ từ ôn chuyện, không làm phiền nữa"



Tiêu Thanh sửng sốt, Tiêu Linh Lung lại khinh bỉ cười một cái, chạy đến chắn trước người nàng, giả bộ đáng thương nói" Tỷ, có phải là vì nhị ca đưa quà cho muội mà không đưa cho tỷ nên tỷ giận đúng không? tỷ đừng tức giận, nếu không muội đưa thứ đồ chơi này cho tỷ là được.... dù sao ở bên muội, một lúc cũng sẽ bị lấy đi.."

Tiêu Thanh mặt đen lại, nhớ đến trước kia mỗi lần hắn mua quà về cho tớ muội, hôm sau đều bị Tiêu Nguyệt đập phá đến không còn, liền đi lên kéo Tiêu Linh Lung lại, nhíu mày nhìn nàng nói.

“ Đây là ta mua cho tứ muội, Nguyệt nhi, muội đã lớn rồi, không được như trẻ con nữa!"

Tiêu Nguyệt nhìn hai người huynh muội tình thâm như vậy chỉ cảm thấy buồn cười thay nguyên chủ “ Con mắt nào của huynh nhìn thấy ta muốn dành đồ với cô ta? hay là suy bụng ta ra bụng người, cho rằng ta sẽ để ý những thứ nhỏ nhoi ấy? Tiêu Thanh, huynh nói đúng, ta đã không còn nhỏ nữa, nên những chuyện như đập phá đồ người khác này, ta sẽ không rảnh hơi đâu mà đi làm"

Nói xong liền ngang nhiên rời đi, để lại hai cái mặt đen là Tiêu Thanh Và Tiêu Linh Lung.

“ Ca, có phải là muội lại khiến tỷ tỷ tức giận rồi không? nếu không để lát nữa muội đi tạ tội với tỷ ấy..."

Tiêu Thanh hừ một cái" không cần đâu, Linh Lung, muội đừng có lúc nào cũng chịu đựng muội ấy, có những lúc cũng nên phản kháng lại, nếu không với cái tính đó của Nguyệt nhi, ta chỉ e sẽ càng thêm không coi ai ra gì!"

Tiêu Linh Lung hai mắt rưng rưng nhìn Tiêu Thanh nói “ Ca, huynh tốt với muội quá, nếu chúng ta là cùng một nương sinh ra thì tốt biết mấy!"

Tiêu Thanh an ủi nàng ta" Ngốc quá, chúng ta là huynh muội mà, dù không cùng một nương, nhưng chúng ta vẫn là huynh muội ruột, muội đừng có suy nghĩ nhiều quá"

Đến khi Tiêu Thanh trở lại trong viện, Tiểu đồng Tân Hải chạy đến, vui vẻ hỏi “ Thiếu gia, cậu đã đưa quà cho tam tiểu thư chưa?"



Tiêu Thanh sửng sốt, lúc này mới chợt nhớ đến trong ngực mình còn có một món quà khác.

Hắn móc ra, là một tiểu kim khối trông vô cùng đáng yêu.

" Hả! thiếu gia, không phải nói muốn bù đắp cho tam tiểu thư mà? sao người còn giữ a!"

Vừa rồi định đưa nhưng quên mất, lại bị nàng chọc đến không còn tâm trí, Tiêu Thanh khẽ nhíu mày.

Tiêu Nguyệt quá mức càn rỡ, vẫn không hiểu lễ phép như trước kia!

Ký ức trước kia chợt ùa về, Tiêu Thanh không biết từ khi nào mà hắn và đại ca lại bắt đầu lạnh nhạt với Nguyệt nhi nữa.... hình như là vào lúc nàng làm vỡ bình gốm mà đại ca vấp vả làm ra, lúc đó còn không chịu thừa nhận, đổ hết lỗi lên người Linh Lung dù mới có bốn tuổi.

Sau đó đại ca lại bắt gặp Linh Lung nửa đêm lén lút vào phòng gốm, từng chút từng chút một giúp huynh ấy sửa chữa.

Hình ảnh này quá mức khẳng người tâm, từ đó hắn và đại ca liền càng thêm thích Linh Lung, cũng càng thêm chán ghét Nguyệt nhi. trong mắt họ, Linh Lung ngoan ngoãn bao nhiêu, thì Nguyệt Nhi ngang ngược bấy nhiêu.

Có phải là bọn họ, đã quá khắc Khê với một đứa bé rồi không?

Tiêu Thanh bỗng có chút hoảng hốt, Nguyệt nhi từ nhỏ đã không có mẫu thân, muốn thân cận với ca ca cũng là lẽ đương nhiên... nhưng bọn họ lại cùng nhau xua đuổi nàng.

Tiêu Thanh hơi ảo não, nhìn tiểu Kim khối trên tay, có chút không biết nên làm thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.