Nói chuyện được một lúc Tiêu thừa tướng bèn viện cớ nói thân thể không khỏe, kêu ba người trở về nghỉ ngơi trước, đêm nay còn phải mở tiệc mừng Hai nhi tử trở về nữa.
Ba người vừa ra đến trong sân, Tiêu Thanh liền lên tiếng nói.
“ Linh Lung, muội xem đây là gì."
"
Tiêu Thanh từ trong ngực móc ra một tiểu ngoạn ý được làm bằng trúc, nhìn có chút trẻ con, nhưng Tiêu Linh Lung lại như thể nhìn thấy bảo bối nào đó, vui vẻ nhảy dựng lên.
Ca, sao huynh biết muội đang tìm món đồ chơi này thế?"
Tiêu Linh Lung vội bắt lấy, cười rạng rỡ nói “ Đa tạ ca ca, huynh đúng là ca ca tốt của muội"
Tiêu Thanh cưng chiều nhéo mũi Nàng ta một cái, bất đắc dĩ nói “ Lần trước ta thấy muội thích thú với thứ đồ chơi này như vậy, vừa lúc trên đường trở về thấy cho nên mua về"
Tiêu Nguyệt như người vô hình đứng một bên, trên mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng vẫn cảm thấy trong người rất khó chịu.
Nàng biết đây hoàn toàn là cảm xúc của nguyên chủ, nàng và hai vị ca ca đều là tỷ đệ ruột cùng một nương sinh ra, nhưng hai vị ca ca ngược lại đối với Tiêu Linh Lung còn để tâm hơn đối với nàng, người không biết còn tưởng nàng ta mới là muội muội ruột, còn nàng chỉ là con kế thê.
Tiêu Nguyệt bỗng thấy rất cay mắt, nàng xoay người, chỉ để lại cho hai người kia một bóng lưng “ Muội cảm thấy trong người không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-sung-dac-cong-vuong-phi/3742848/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.