"Phanh"
Tiêu Nguyệt đập mạnh chén trà xuống trên bàn.
“Lão tú bà, có phải bà chán sống rồi không? Ta nói Ngọc Ngà thì chính là Ngọc Ngà, Thúy Liễu Thúy Cô là ai ta mặc kệ, hôm nay nếu không gặp được nàng ta, ta sẽ lật đổ Vinh Thúy Lâu này của bà”
Tú bà run rẩy nói không nên lời, dù không biết vị tiểu công tử này là ai, nhưng chỉ cần nhìn y phục trên người cũng biết là phú quý, nhưng người đang ở cùng với Ngọc Ngà càng thêm không thể đụng đến, nên làm sao bây giờ!!
Đám người thấy Tiêu Nguyệt không nói lý như vậy trên mặt cũng đều lộ ra bất mãn.
“Ngươi có biết người muốn gặp được Ngọc Ngà cần phải xếp hàng hay không? Vừa đến liền đòi gặp người ta cho bằng được, ta thấy ngươi giống đến gây sự thì đúng hơn! Khôn hồn thì mau cút đi đừng có ở đây…Áaa”
Tên hán tử vừa nói còn chưa xong đã bị một cây đũa làm rách cánh tay, hoảng sợ ngã trên mặt đất.
Ỷ Lâm đứng trước người Tiêu Nguyệt, giọng lạnh như băng.
“Ngươi nói lại lần nữa?”
"Đám người đang muốn xông lên".....
Tiêu Nguyệt chân đặt lên bàn, một bộ công tử ngang ngược không coi ai ra gì nhìn đám hán tử xung quanh.
"Ai không muốn sống, có thể bước ra."
Sau tiếng nói của nàng vừa dứt, liền có một giọng nói kinh ngạc vang lên
"Tam....công tử ?"
Tiêu Nguyệt ba người đồng thời nhìn lại, chỉ thấy Vu Phong đang mở to mắt nhìn ba người.
"Thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-sung-dac-cong-vuong-phi/3741321/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.