“Lão tú bà, có phải bà chán sống rồi không? Ta nói Ngọc Ngà thì chính là Ngọc Ngà, Thúy Liễu Thúy Cô là ai ta mặc kệ, hôm nay nếu không gặp được nàng ta, ta sẽ lật đổ Vinh Thúy Lâu này của bà”
Tú bà run rẩy nói không nên lời, dù không biết vị tiểu công tử này là ai, nhưng chỉ cần nhìn y phục trên người cũng biết là phú quý, nhưng người đang ở cùng với Ngọc Ngà càng thêm không thể đụng đến, nên làm sao bây giờ!!
Đám người thấy Tiêu Nguyệt không nói lý như vậy trên mặt cũng đều lộ ra bất mãn.
“Ngươi có biết người muốn gặp được Ngọc Ngà cần phải xếp hàng hay không? Vừa đến liền đòi gặp người ta cho bằng được, ta thấy ngươi giống đến gây sự thì đúng hơn! Khôn hồn thì mau cút đi đừng có ở đây…Áaa”
Tên hán tử vừa nói còn chưa xong đã bị một cây đũa làm rách cánh tay, hoảng sợ ngã trên mặt đất.
Ỷ Lâm đứng trước người Tiêu Nguyệt, giọng lạnh như băng.
“Ngươi nói lại lần nữa?”
"Đám người đang muốn xông lên".....
Tiêu Nguyệt chân đặt lên bàn, một bộ công tử ngang ngược không coi ai ra gì nhìn đám hán tử xung quanh.
"Ai không muốn sống, có thể bước ra."
Sau tiếng nói của nàng vừa dứt, liền có một giọng nói kinh ngạc vang lên
"Tam....công tử ?"
Tiêu Nguyệt ba người đồng thời nhìn lại, chỉ thấy Vu Phong đang mở to mắt nhìn ba người.
"Thật sự là các ngươi sao?"
Gã chạy lại, nhìn ba người ăn mặc nam trang tuy thấy hơi kỳ quái nhưng lại không vạch trần, ngược lại nhìn tú bà nói.
"Là bằng hữu của chủ tử ta, đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm"
Tú bà nghe vậy càng thêm thất thố, có thể làm bằng hữu với Lăng Vương, thân phận nhất định không đơn giản.
...
Vu Phong dẫn ba người đến một gian phòng, chỉ vào bên trong nói.
“ Chủ tử đang ở bên trong, tam.."
Tiếng nói của gã còn chưa dứt, một giọng nói kiều mị lại bất ngờ vang lên bên trong.
“ Gia, ngài hư quá,...a.... ưm..."
Vu Phong"......."
Tiêu Nguyệt "...."
Tiêu Nguyệt:???
Tiểu Kỳ - Ỷ Lâm:???
Giọng nói mềm nhũn lại lần nữa vang lên.
“ Gia chàng từ từ...áaa.."
“ Ngọc Ngà, nàng đáng yêu quá ~"
Vu Phong hoàn toàn choáng váng, đưa mắt khiếp sợ nhìn Tiêu Nguyệt, chỉ thấy nàng đã đen mặt từ lúc nào, môi cũng mím chặt.
Vu Phong sợ hãi, vừa rồi gã đi rõ ràng không phải tình huống này mà!!
"Ưm... gia, Nô biết ngài chỉ đang chơi đùa với nô, nhưng dù vậy nô cũng thấy mãn nguyện rồi, nô không mong giàu sang phú quý, chỉ mong có thể được hầu hạ bên cạnh gia, dù làm nô làm tì ta cũng nguyện ý...a~."
"Ngốc quá, ta yêu nàng thật lòng, từ trước tới nay, ta chỉ có một mình nàng mà thôi, chưa từng đối với ai động tâm qua, nàng tin ta đi"
Tiếng thở dốc cùng động tĩnh vẫn vang lên không ngừng.
Bên trong phòng, sau khi xong việc Ngọc Ngà nũng nịu sà vào lòng nam nhân "Ngài đừng lừa người ta, ai mà không biết ngài ở trong kinh thành đã có một vị hôn thê vô cùng kiều diễm, thân phận cũng cao quý, chỉ chờ ngài về là có thể lập tức thành thân, nô chỉ là một kỹ nữ, sao có thể so sánh với nàng ta được ~"
Nàng lại nghe được một giọng nói có hơi khàn đặc sốt ruột lên tiếng giải thích.
"Ngọc Ngà, nàng phải tin ta, Ta vốn dĩ không hề thích nàng ta, đồng ý thành thân, bất quá là vì phụ thân muốn thế, Ngọc Ngà, nàng nên biết rõ, ta từ trước tới nay chỉ có một mình nàng mà thôi"
Ngọc Ngà....
Thì ra là thế.
Tiêu Nguyệt nắm tay bất giác nắm chặt, Lần đầu tiên kêu nàng Ngọc Nhi, là vì cùng có chữ ngọc sao?
Hạ Huyền, Ngươi được lắm! dám đùa bỡn lão nương!!
Nàng một chân đạp đổ khung cửa, trực tiếp bước vào. hai người đang âu yếm nhau nghe thấy tiếng động đều đồng loạt ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người bước vào càng thêm hoảng hốt.
Nhìn một nam một nữ y phục không chỉnh tề đang nằm trên giường, dưới đất còn có vài miếng áo trong bị cởi ra.
Tiêu Nguyệt thái dương giật giật.
Hai người Tiểu Kỳ cũng vừa lúc chạy vào, trông thấy tình cảnh này đều trợn tròn mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]