Tiêu Nguyệt tức giận đến mặt đỏ bừng, chưa bao giờ bị một người vô sỉ như vậy làm cho tức giận đến thế.
Hạ Huyền thở dài, rất bất đắc dĩ gọi “ Ngọc Nhi"
Tiêu Nguyệt trừng mắt “ Ai là ngọc nhi của ngươi, đừng có gọi lung tung"
Hạ Huyền “ Vậy nàng tên là gì? "
" Nếu nàng không nói, ta liền kêu nàng ngọc nhi"
Tiêu Nguyệt không muốn bại lộ thân phận, hừ một tiếng coi như cam chịu.
Hạ Huyền cười tủm tỉm, rất thích trêu chọc cái người trước mặt này.
Bên ngoài chợt sáng như ban ngày, tiếng trống vang lên đầy hoảng loạn.
“ Đại đương gia không hay rồi, bên ngoài đang có rất nhiều quan binh tiến đến"
Tiếng đánh chuông cảnh báo vừa vang lên, liền có một tên Tiểu đệ hấp hải chạy vào thông báo.
Ba vị đương gia đang bàn chuyện, nghe vậy đồng thời ngồi dậy, đại đương gia nói “ Tụ tập toàn bộ huynh đệ trong trại, đêm nay nhất định khiến chúng có đến mà không có đi!"
“ Rõ"
“ Thùng thùng thùng "
“ Hả, xảy ra chuyện gì vậy? "
“ Có người lên núi, mọi người mau chuẩn bị nghênh chiến!”
Tiếng hô hào quát tháo vang lên, đám người vừa cầm lên vũ khí đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau la ó kịp liệt.
Từng ngọn lửa bùng lên dữ dội, Tiêu Nguyệt hai người cũng đứng trong đám người, Nhìn tướng lĩnh đang ngồi trên lưng ngựa chỉ quy binh sĩ, Tiêu Nguyệt nhíu mày hỏi.
“ Đó là đại ca của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-sung-dac-cong-vuong-phi/3739822/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.