Tiêu Nguyệt “ Một vạn hai trăm năm mươi văn" 
Hạ Huyền ngón tay thon dài gõ gõ lên thành ghế, cười khẽ một tiếng. 
Tiểu tử này, thú vị thật. 
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, thở dài một hơi, làm bộ tỏ ra tiếc nuối nói “ xem ra đêm nay Ỷ Lâm cô nương phải thuộc về vị tiểu huynh đệ này rồi" 
Nghe hắn nói vậy, đám người lập tức xôn xao lần hai. 
" Nếu Lăng Vương điện hạ đã bỏ cuộc, vậy ta xin tuyên bố, người thắng cuộc đêm nay chính là Vị Tiểu công tử đây, xin chức mừng" 
Mọi người đồng loạt quay qua chắp tay chúc mừng Tiêu Nguyệt, Tiêu Nguyệt cũng mỉm cười đáp lại. 
Tú bà uốn éo đi đến, Tiêu Nguyệt ra Hiệu với Tiểu Kỳ, cô nàng đi lên, móc từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, nhịn đau đưa cho tú bà. 
Vừa thấy tiền trong Tay Tiểu Kỳ, mắt tú bà lập tức sáng lên, cười không ngậm được miệng tiếp nhận lấy. 
Nhà ngoại tổ phục của Tiêu Nguyệt làm kinh thương, trước kia mẫu thân nguyên chủ gả cho Tiêu Thừa Tướng, Dương gia đã sang tên sáu cửa hàng ở kinh thành làm của hồi môn của bà. hai trăm rương hồi môn, mười ba cái cửa hàng, còn có một sơn trang chuyên về lá trà. sau khi nương nàng mất, những cửa hàng này đều được chuyển qua cho nàng, Tiêu Nguyệt cái cũng thiếu, chỉ riêng tiền là không. 
Đây cũng là một trong những lý do khiến Kế mẫu ghét nàng, trong thâm tâm bà ta, nếu Tiêu Nguyệt chết đi, vậy những cái đó đều sẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-sung-dac-cong-vuong-phi/3739813/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.