Đúng lúc này, một giọng nói hùng hậu vang lên đầy uy nghiêm “ Lăng Vương điện hạ giá đáo”
“ Lăng Vương đến rồi, mau mau nhường đường"
Đám nam nhân ríu rít nhường ra một con đường lớn.
Trước cửu xuất hiện ba bóng người.
Đi đầu là một tên công tử mặc trường sam màu xanh, trên tay gã cầm quạt xếp, một bộ phong lưu đa tình.
Sau lưng là hai gã thanh niên khác, một người bạch y thanh nhã, người còn lại mặc cẩm y thêu chỉ vàng, vừa nhìn liền biết quý phái.
Tiêu Nguyệt tò mò nhìn, không biết trong ba người này ai là Lăng Vương.
Ba Thiếu niên kia được bà chủ kính cẩn dẫn lên tầng hai, đi đến nơi dễ dàng quan sát phía dưới, lúc này mới thối lui sang một bên.
“ Lăng Vương điện hạ hôm nay thật tuấn lãng, cẩm y trên người rất vừa vặn, sao người được nhìn trúng lại không phải là ta chứ?"
Tiếng các cô nương oán giận vang vảng, Tiêu Nguyệt bên tai giật giật.
Cẩm y?
Nàng đưa mắt quan sát, phát hiện ra nam nhân mặc Cẩm y trong lời nói của đám cô nương.
Hơi híp mắt lại.
Đẹp thì đẹp đấy, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ thích.
Tiêu Nguyệt đã đưa ra một quyết định táo bạo.
Nàng muốn hủy hôn với Hạ Huyền!
Dù sau hắn cũng không muốn thành thân với nàng, vậy tìm cách để hắn hủy hôn, như vậy không phải được rồi sao?
Tiêu Nguyệt mỹ tư tư nghĩ.
Trên đài Ỷ Lâm cô nương đã đàn xong khúc tì bà, tiếp đó chính là thời khắc quan trọng nhất đêm nay - Cùng người uống rượu thưởng nguyệt (1)
(1) - uống rượu ngắn trăng.
Tú bà đi lên trước đài, cười khúc khích nói “ thời gian đã đến, mời quý vị cùng nhau bỏ phiếu, giống như ngày thường, ai ra giá cao, ỷ lâm cô nương sẽ thuộc về người đó."
Tiêu Nguyệt khẽ nhướn mày.
Ở thời cổ đại, phụ nữ rất ít được coi trọng, nhất là mấy cô nương ở trong những nơi phong nguyệt này, cả đời của họ, chỉ có thể chôn vùi ở đây, sống một đời trong khinh nhục.
Ỷ Lâm khuôn mặt bình thản, giống như đã quên với những chuyện này.
Tiếng trống vang lên, mọi người bắt đầu thay phiên nhau bỏ phiếu.
“ Một trăm lượng, Ỷ Lâm, đêm nay gia đây muốn nghe nàng đàn một khúc Dương Hà"
“ Một trăm ba mươi lượng"
“ Hai trăm lượng"
“ Năm trăm sáu mươi lượng!!”
“ Một ngàn lượng!”
Mọi người cùng hít một hơi.
“ Đã lên tới một ngàn lượng rồi sao? sức hút của Ỷ Lâm cô nương quả nhiên vẫn giống trước kia!"
Qua một hồi, số ngân phiếu đã lên đến bốn ngàn hai trăm lượng.
"Năm ngàn lượng"
Ồ!
Rốt cuộc đến rồi.
“ Năm ngàn lượng, còn ai gia giá cao hơn nữa không?”
Mọi người nhìn nhau, đều nhìn ra thất vọng tràn trề.
Lăng vương đã lên tiếng rồi, ai còn muốn tranh nữa?
“ Năm ngàn lượng lần thứ nhất....."
“ Một Vạn"
Một tiếng nói trong trẻo bất ngờ vang lên.
Mọi người xôn xao, đồng loạt đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn về chỗ vừa phát ra âm thanh kia, muốn xem là người nào dám to gan lớn mật tranh người với Lăng Vương. lại chỉ thấy một thiếu niên tuấn tiếu đang ngồi trong góc phòng.
“ Ai vậy?”
“ Ta không biết!"
“ Dám tranh người với Lăng Vương, không muốn sống nữa à?”
Tiếng bàn luận vang lên tứ phía, Tiêu Nguyệt khoé môi cong cong, ánh mắt thách thức nhìn Hạ Huyền trên tầng hai.
Đến đây, ngươi không phải rất thích Ỷ Lâm cô nương à, đến tranh với ta đi?
Hạ Huyền khẽ híp mắt, sao lại không biết Tên tiểu tử này đang cố ý khiêu khích hắn chứ.
Tiểu Kỳ rất muốn khóc, tiểu thư a, người tranh hoa khôi làm cái gì nha!!
Ỷ Lâm cũng nhìn nàng, phát hiện là một thiếu niên trẻ tuổi cũng hơi kinh ngạc.
Lần đầu tiên có người dám tranh giành nàng ta với Lăng Vương, người này rốt cuộc có thân phận thế nào chứ!
“ Một vạn lượng, một con số không hề nhỏ, còn ai gia giá cao hơn nữa không?"
“ Một vạn một lượng hai"
Tiêu Nguyệt nhíu mày, không nghĩ đến tên này lại keo kiệt như vậy.
" Một Vạn hai lượng lẻ ba văn"
“ Một vạn hai lượng lẻ bốn văn"
"Một vạn hai lượng lẻ năm văn"
Mọi người:???
Hai người này nào giống đang tranh giành, giống đang hơn thua thì đúng hơn!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]