Đan Nương giãy khỏi nữ tử đang cầm tay mình, theo kịp. 
"Tỷ tỷ. ." Nàng hô, nhìn Trình Kiều Nương đi ở bên cạnh người cha mẹ. 
Phu nhân Trần Thiệu vội vàng kéo nàng. 
"Đan Nương, mau trở về." Nàng thấp giọng nói. 
"Tỷ tỷ, ngươi còn nhận được ta không" Đan Nương hỏi. 
Trình Kiều Nương liếc nhìn nàng một cái. 
"Không nhận biết." Nàng nói. 
Không nhận biết? 
Ở Bình thủy gặp mặt một lần, lại là tiểu hài tử, làm sao nhớ rõ . 
Trần Thiệu ý bảo phu nhân kéo Đan Nương. 
Lúc này chạy tới phòng Trần lão thái gia ở, nhóm vú già vội mở cửa ra. 
Trần lão thái gia đã bệnh hai tháng rồi, tuy rằng đứa con tận tâm, nha đầu chu đáo, trong phòng vẫn là khó giấu mùi khó chịu. 
"quả nhiên Tiểu thư nói đúng." Trần Thiệu nói, cởi guốc gỗ, dẫn Trình Kiều Nương đi đến bên giường, "Chỉ là phụ thân của ta không phải hai tháng trước phát bệnh, là một nửa tháng trước ngã mới phát bệnh." 
"Không phải." Trình Kiều Nương nói, "Hai tháng trước, đêm chảy máu mũi." 
Đêm chảy máu mũi? 
Vợ chồng Trần Thiệu kinh ngạc liếc nhau, vú già đứng bên a một tiếng. 
"Đúng vậy, đúng vậy." Nàng kinh ngạc gật đầu hô, "Hai tháng trước có mấy ngày, ban đêm thái gia chảy máu mũi." 
"Sao không nói cho ta biết?" Trần Thiệu vội la lên. 
"Là thái gia nói không việc gì, cũng thật sự không việc gì, chảy một lúc sẽ hết, cũng hai ba ngày." Vú già kinh hoàng nói. 
Y lời tiểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nuong-y-kinh/2216336/quyen-3-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.