"Tiểu thư, nô tỳ nhớ kỹ phải nói sao rồi, nhưng nếu các nàng lại đánh em thì làm sao bây giờ?" Bán Cần hỏi, ngồi chồm hỗm trên ghế không muốn đứng lên.
Trình Kiều Nương đang nhìn chữ trên bình phong, tay đang men theo miêu tả các chữ.
"Ngươi không phải là gia nhân của bọn họ." Nàng nói.
Bán Cần sửng sốt mãi mới vâng một tiếng rõ ràng.
"Đúng rồi, nô tỳ cũng không phải bọn họ mua tới, nô tỳ là Chu lão phu nhân mua tới cho tiểu thư." Nàng nói, lại hướng về phía Trình Kiều Nương cười hì hì, "Nô tỳ là người của tiểu thư!"
Thấy nàng sáng tỏ rồi, Trình Kiều Nương liền không nói nữa.
"Này, tiểu thư, lần này vẫn không nói là ngưòi chữa khỏi bệnh cho Tứ công tử sao?" Bán Cần lại hỏi.
Trình Kiều Nương ngừng tay, nhìn Bán Cần, giật giật môi.
Có đôi khi muốn nói nói không nên lời, thật là có chút thống khổ.
"Trước mắt mà nói, chúng ta chỉ cần có ít công, là rất tốt." Nàng có chút cố sức lấy từ ngữ đơn giản nhất nói ra ý của mình.
Bán Cần có chút mờ mịt.
"Bọn họ không tin." Trình Kiều Nương nói, "Tin ngươi so với tin ta dễ dàng hơn, trước tiên làm cho bọn họ tin ngươi, chuyện khác từ từ sẽ đến."
Bán Cần còn muốn hỏi cái gì, vú già chờ ngoài cửa đã không kiên nhẫn lại thúc giục rồi.
"Đi đi, ta mệt mỏi không muốn nói chuyện." Trình Kiều Nương nói, xua tay.
Thân mình Tiểu thư rốt cuộc là không tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nuong-y-kinh/2216469/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.