"Kim ca nhi, ngươi chạy cái gì." Xuân Lan gọi. 
Bước chân chạy loạt soạt của thiếu niên đứng lại, nhìn thấy từ cửa sân trước một cô gái vội vàng đi vào. 
"Tỷ, sao tỷ đã trở lại." Hắn hỏi. 
"Lần trước ta khó khăn mới nói được với Tứ công tử, cho ngươi đi chăn ngựa, sao ngươi không đi?" Xuân Lan vội la lên. 
Kim ca nhi dùng tay áo quệt nước mũi. 
"Đề mới không đi đâu, đệ đang vội." Hắn nói. 
Xuân Lan khó thở, mình chỉ có một đệ đệ này, ban đầu không thể dẫn, giờ đây mình đắc lực ở trước mặt Tứ công tử, cho nên nhân cơ hội cũng cầu chuyện tốt cho hắn, không nghĩ tới qua vài ngày rồi, vừa hỏi mới biết đệ đệ căn bản là không đi. 
"Ngươi đã lớn như vậy rồi, còn chạy loạn cái gì." Nàng quát, nhéo cánh tay đệ đệ, "Cha mẹ sao có thể yên tâm?" 
"Đệ đi kiếm tiền." Kim ca nhi tranh luận nói, "Có thể kiếm được nhiều hơn hầu hạ đám gia súc này." 
"Ngươi làm sao kiếm tiền?" Xuân Lan căn bản không tin, "Coi chừng bị người lừa." 
"Chỗ Thanh Mai tỷ tỷ sửa nhà, ta làm công việc đơn giản, một ngày có thể kiếm một đồng tiền." Kim ca nhi cười nói, mang theo vài phần đắc ý. 
Thanh Mai? 
Là ai a? 
Xuân Lan sửng sốt, mới nhớ tới. 
"Cái ngốc tiểu thư kia cùng nha đầu của nàng?" Nàng nói, Tiểu Huyền Diệu quan tu sửa nàng cũng biết, "Đây không phải chuyện của quan chủ đại Huyền Diệu Quan sao? nàng có thể nói?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nuong-y-kinh/2216400/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.