Chương trước
Chương sau
Sau khi hắn rời khỏi Sùng Văn điện đã trở lại chỗ hoàng tử, nhưng không luyện tập thư pháp mà thay quần áo rồi xuất cung.
Bởi vì buổi sáng hắn phải đi học ở Sùng Văn điện, buổi chiều phải đến Lục bộ, cho nên hắn ra khỏi cửa cung không hề bị trở ngại.
Ra khỏi cửa cung, hắn một đường giục ngựa bay nhanh, chạy thẳng đến Tề Vương phủ.
Người hầu đi theo sau lưng hắn thấy hắn giục ngựa thật nhanh, kêu khổ trong lòng, liều mạng giục ngựa, “Giá, giá!” Sợ bị hắn bỏ rơi quá xa, nếu gặp phải chuyện gì, không tránh khỏi bảo vệ bất lực.
May mắn mãi cho đến Tề Vương phủ, Cao Nguyên Dục vẫn yên bình.
Đến trước cửa phủ xuống ngựa, giao dây cương ngựa cho người hầu, Cao Nguyên Dục sải bước đi vào trong, phân phó người gác cổng chào đón: “Đi bẩm báo đại tẩu, nói ta đến, là đưa đồ chơi cho Thị ca nhi.”
Người gác cổng nở nụ cười, “Dạ, tiểu nhân đi vào trong thông báo. Thập tứ điện hạ, nếu không ngài ngồi ở tiền điện uống tách trà trước?”
Bước chân của Cao Nguyên Dục không ngừng, “Không cần. Bổn vương vội đi thăm cháu nhỏ, huống chi bổn vương cũng không khát. Thị ca nhi ở vườn trẻ thơ đúng không? Vậy bổn vương đi qua.”
Chỉ một mình mình đi vào, lại ra lệnh cho toàn bộ người hầu ở lại cửa, người gác cổng của Tề Vương phủ cũng không dám cứng rắn cản lại, nhanh chóng bẩm báo lên, “Thập tứ điện hạ tới, đến thẳng vườn trẻ thơ.”
Từng tầng bẩm báo đến trước mặt Lâm Đàm.
Bởi vì a Thị còn nhỏ, cho nên bé không cần cùng vào cung đi học với ca ca tỷ tỷ mà ở trong vườn trẻ thơ do Lâm Đàm cẩn thận chuẩn bị cho bé.
Vườn trẻ thơ này có vài phần giống với Thấm viên của Lâm Thấm, cảnh sắc xinh đẹp, hoa cỏ chim tước đều có, nhưng không khí học tập càng đậm, càng giống như nơi một hài tử đến đi học.
Lâm Thấm nói vài lời với tỷ tỷ rồi đã đi thăm cháu ngoại nhỏ, vào lúc này đang ở cùng một chỗ với a Thị.
Lâm Đàm nhíu mày, “Chuẩn bị kiệu, đi vườn trẻ thơ.”
Thị nữ vội vàng đáp lời, đi ra ngoài sai người chuẩn bị kiệu, “Vương phi cần dùng gấp, không được trễ nải dù trong chốc lát.”
Lát sau, hai tỳ nữ cường tráng có lực nâng một cỗ kiệu ngồi nhỏ màu xanh tới, Lâm Đàm ra cửa lên kiệu, ra lệnh, “Nhanh đi vườn trẻ thơ.”
Trong lời nói của nàng mang theo một chữ “Nhanh”, hai tỳ nữ quả nhiên dùng sức cất bước, tốc độ rất nhanh.
Lâm Đàm ngồi trong kiệu, khẽ thở dài.
Lâm Thấm đã lớn thành đại cô nương, nhưng vẫn tính tình ngây thơ, làm tỷ tỷ không khỏi phải tốn tâm tư vì nàng nhiều hơn. Lương Luân và Cao Nguyên Dục đều là thiếu niên lang nhanh nhẹn, không nói tới tâm địa, tính tình, tài hoa, nhưng một người do bà nội coi trọng đối tượng cháu dâu, còn một người có mẫu phi tâm trí cao xa muốn cử hành bách hoa thịnh hội để chọn phi cho nhi tử bảo bối của mình, vì vậy hai người này đều khiến cho người ta nhìn từ xa.
Hai huynh đệ Ngôn Khoa và Ngôn Trật ngược lại cái gì cũng tốt, không có một chỗ xấu, Lâm Thấm gặp mặt gọi rất thân thiết “Khoa ca ca”, “Trật ca ca”, nhưng lại chưa từng đỏ mặt khi ở trước mặt hai người này, hiển nhiên chỉ coi hai người này thành ca ca rồi.
Tình hình như thế, thật sự làm khó người ta.
Trong vườn trẻ thơ, ánh mặt trời ấm áp, Lâm Thấm dắt a Thị nho nhỏ bước chậm trên đường nhỏ.
Năm nay a Thị vẫn chưa tròn bốn tuổi, dáng dấp giống như Tề Vương cha bé nhưng hoạt bát hơn cha bé nhiều, thích nói thích cười, thích động thích quậy, đi đường cũng không yên, nhảy nhảy nhót nhót.
Bé nắm tay Lâm Thấm nhảy tới trước một bước dài, sung sướng cười.
“A Thị thật lém lỉnh.” Lâm Thấm cười híp mắt khích lệ.
Nàng rất thích a Đại, a Khuynh và Y Y nhà đại ca, cũng thích a Hạo, a Hân, a Dương và a Thị nhà tỷ tỷ. Hễ đến Tề Vương phủ luôn phải tới thăm a Thị, một lần đều không bỏ sót.
A Thị non nớt hỏi Lâm Thấm, “Dì nhỏ, sao Y Y không tới vậy? Cháu nhớ muội ấy rồi.”
Y Y và a Thị sinh cùng năm, a Thị lớn hơn Y Y hai ba tháng, rất thích Y Y tiểu biểu muội này.
Lâm Thấm cười tủm tỉm nói cho bé biết, “Bởi vì dì nhỏ tới một mình, bà ngoại và mợ cả đều không tới, cho nên không mang theo Y Y được. Y Y vẫn còn rất nhỏ, phải đi theo bà nội hoặc mẫu thân mới được, dì nhỏ không chăm sóc được Y Y.”
A Thị ngoẹo đầu nhỏ suy nghĩ một chút, “Vậy lần tới dì nhỏ đi cùng bà ngoại, mợ cả đi, vậy có thể mang theo Y Y rồi.”
Lâm Thấm mừng đến khom lưng hôn bé, “A Thị thật thông minh.”
A Thị là một bé trai dễ tính, bị dì nhỏ hôn không đổi sắc mặt, cũng không giơ tay nhỏ bé chê bai đi lau mặt mà vui sướng cười cười, tiếp tục nhảy nhảy nhót nhót đi về phía trước.
“A Thị!” Bóng dáng cao to của Cao Nguyên Dục xuất hiện trước cửa viện, hắn nhìn tiểu a Thị hoạt bát đáng yêu từ xa, trong đôi mắt là thâm tình mênh mông.
“Thập tứ thúc tới nha.” A Thị nhìn thấy Cao Nguyên Dục, vui vẻ vẫy vẫy tay với hắn
“A Thị.” Trong lòng Cao Nguyên Dục muôn vàn xúc động, trầm thấp mà dịu dàng gọi.
“Thập tứ điện hạ.” Trong vườn trẻ thơ có sẵn lão sư, cũng có thị nữ, nhũ mẫu, thấy Cao Nguyên Dục đột nhiên đến đây, vội vàng tiến lên nghênh đón.
Cao Nguyên Dục khoát khoát tay, “Không cần đa lễ, mấy ngày trước bổn vương có được mấy món đồ chơi từ Tây Dương truyền đến, đặc biệt đưa tới cho Thị ca nhi chơi đùa.” Vừa nói chuyện, hắn đã đi vào trong rồi.
Lão sư và nhũ mẫu đều cau mày, liếc nhìn nhau, vội theo thật sát sau lưng Cao Nguyên Dục, đều đã tới.
Đến trước mặt a Thị, Cao Nguyên Dục ngây ngốc cười cười, “A Thị, thập tứ thúc mang đồ chơi tới cho cháu.”
Lâm Thấm duyên dáng yêu kiều, a Thị ngây thơ non nớt, hai dì cháu đứng chung một chỗ như vậy, thật sự quá vui tai vui mắt, nhìn mà lòng người cũng say.
Lâm Thấm cười tủm tỉm, tự nhiên thoải mái.
A Thị rất vui mừng, ngửa khuôn mặt nhỏ bé lên, “Thật sao? Đồ chơi gì vậy?”
Cao Nguyên Dục luồn tay vào ngực định lấy đồ, Lâm Thấm tò mò thò đầu vào nhìn, “Cái gì thế?”
Nàng đang độ tuổi tươi đẹp, giọng nói mềm mại, thanh thúy dễ nghe như gõ băng vỗ ngọc, thân thể Cao Nguyên Dục mềm nhũn, tay khựng lại ở cổ áo, lại nhúc nhích cũng không thể rồi.
“Làm sao vậy, còn giữ bí mật sao? Cao tiểu bàn, ngươi đang thừa nước đục thả câu sao?” Lâm Thấm càng tò mò hơn.
Mặt Cao Nguyên Dục sung huyết đỏ bừng, mất tự nhiên đứng đó, không suy nghĩ được gì, hết đường xoay xở.
Hắn cũng không muốn như vậy, nhưng trong chốc lát thân thể không nghe theo hắn sai khiến, muốn động cũng không nhúc nhích được...
“Thập tứ thúc cháu đang làm gì vậy?” Đôi mắt đen như mực của a Thị nhìn chằm chằm vào Cao Nguyên Dục một lúc, thật sự nhìn không hiểu, nhỏ giọng hỏi Lâm Thấm.
Lâm Thấm cũng không hiểu ra làm sao, “Không biết được, dáng vẻ của thập tứ thúc cháu giống như bị trúng tà vậy... Đúng rồi đúng rồi, dì nhớ ra rồi, a Thị, dáng vẻ này của thập tứ thúc cháu thật sự giống như đang chơi trò người đầu gỗ với cháu đó, nhất định có người định trụ hắn rồi!”
“Đúng vậy đúng vậy, người đầu gỗ.” A Thị vui mừng gật đầu.
Người đầu gỗ chính là một trò chơi mà hài tử thường chơi, chính là khi quản trò kêu lên ba chữ “Người đầu gỗ”, cho dù ai đang làm việc gì chuyện gì đều phải lập tức dừng lại, giữ vững tư thế vốn có, không nhúc nhích, nếu ai động trước đó chính là thua.
Hai dì cháu Lâm Thấm và a Thị quan sát Cao Nguyên Dục một lúc lâu, cho ra kết luận giống nhau. Nhất định có người định trụ hắn rồi, nếu không sao hắn lại cứ ngu ngơ đứng đó, giống như cọc gỗ?
Bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa.
“Cưỡi ngựa!” Mắt a Thị sáng rực lên, hoan hô một tiếng.
Bé rất thích cưỡi ngựa, nhưng bé còn quá nhỏ, phụ vương và mẫu phi của bé không cho bé cưỡi, nhiều nhất là khi có Tề Vương ở đó thì để cho bé cưỡi ngựa lùn nhỏ mà thôi. Hễ nghe thấy tiếng vó ngựa a Thị đều sẽ nhảy cẫng lên hoan hô, mừng rỡ không thôi.
Tiếng vó ngựa đã đến cửa viện, a Hạo ngồi ngay ngắn trên một con ngựa con, nghiêm túc nhìn mọi người.
Mặc dù tuổi con ngựa hắn cưỡi không lớn, đầu không cao, nhưng là bảo mã lương câu chân chính, lông toàn thân đen nhánh lóe sáng, đầy sáng bóng, thân ngựa mượt mà tuyệt đẹp, dáng đầu càng thêm xinh đẹp ngẩng cao, hơn nữa con ngựa nhỏ này không thích cười giống như a Hạo, trên mặt lộ vẻ trang trọng nghiêm túc.
“Đại ca!” A Thị nhìn thấy a Hạo sung sướng không thôi, vừa gọi, vừa cười, vừa dậm chân, “Đại ca, ca cưỡi ngựa thật đẹp mắt! Đại ca, ca... ca thật đẹp mắt!” Không biết nên khen đại ca tốt của bé như thế nào nữa.
Nhắc tới cũng kỳ, a Hạo vừa tới, Cao Nguyên Dục lập tức hành động tự nhiên.
Hắn móc từ trong ngực ra một món đồ chơi xinh xắn đưa cho a Thị, “Thập tứ thúc tới đưa cho cháu cái này.”
A Thị nhận lấy món đồ chơi, lễ phép nói cám ơn, “Đa tạ thúc nha, thập tứ thúc.”
“Ngoan.” Cao Nguyên Dục giơ tay, nhẹ nhàng sờ đầu nhỏ của a Thị.
Lâm Thấm đứng cách hắn rất gần, Cao Nguyên Dục ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, như có như không, lờ mờ phảng phất, không khỏi tâm thần nhộn nhạo.
Có thể gần nàng như vậy, có thể nhìn thấy cả khuôn mặt, cả người của nàng, còn có thể ngửi thấy mùi thơm trên người nàng... Hôm nay khí trời thật tốt, ánh nắng tươi sáng, ấm áp như xuân...
A Hạo xuống ngựa, không nhanh không chậm đi tới.
“Đại ca, thập tứ thúc cho đệ!” A Thị cười toét miệng nhỏ, giơ món đồ chơi trong tay lên.
A Hạo cung kính bái, “Bái kiến thập tứ thúc.” Lại chuyển sang Lâm Thấm, “Bái kiến dì nhỏ. Dì nhỏ, phía đông viện có thư phòng, trong thư phòng có tập tranh nhỏ mẫu thân cháu vẽ cho a Thị, dì có thể giúp đỡ vẽ hết không? Mẫu thân của cháu quá bận rộn, chỉ vẽ được một nửa cho a Thị.”
“Tập tranh, tập tranh.” A Thị ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười cười, “Dì nhỏ, tập tranh.”
A Hạo đứng giữa Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm, tỉnh táo thương lượng với Lâm Thấm, “Dì nhỏ, dì và mẫu thân cháu là tỷ muội, nhất định sẽ thần giao cách cảm, dì giúp a Thị vẽ hết có được không?” Nắm tay nhỏ bé của đệ đệ đặt vào trong tay dì nhỏ, “A Thị đi cùng dì nhỏ có được không? Đệ muốn cái gì cứ nói với dì nhỏ, dì nhỏ sẽ vẽ cho đệ.”
A Thị vui mừng, nắm tay Lâm Thấm đi vào trong, “Dì nhỏ, đi, đi.”
Lâm Thấm không tự chủ được đi theo a Thị.
Cao Nguyên Dục buồn bã, ánh mắt tham lam chằm chằm theo bóng lưng Lâm Thấm.
A Hạo cau mày, nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy có một vị lão sư cầm cây quạt tròn dùng để giảng bài cho a Thị, cán quạt tròn rất dài, nên chìa tay về phía nàng.
Lão sư hiểu ý, vội vàng dâng quạt tròn lên, a Hạo giơ quạt tròn, chặn trước mặt Cao Nguyên Dục.
Cao Nguyên Dục giơ tay gạt cây quạt sang, “A Hạo, đừng quấy rối thập tứ thúc.”
A Hạo giữ vững tay, nếu Cao Nguyên Dục bước sang phải, hắn cũng bước sang phải; nếu Cao Nguyên Dục bước sang trái, hắn cũng bước sang trái. Như thế nào cũng không để Cao Nguyên Dục nhìn dì nhỏ của hắn, kể cả bóng lưng đều không cho.
Cao Nguyên Dục nhón chân rướn cổ, a Hạo cũng nhón chân lên, quạt tròn trong tay giơ lên cao hơn.
“A Hạo, ngoan nào, thập tứ thúc khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy nàng một lần...” Cao Nguyên Dục thương lượng với a Hạo.
“Không cho nhìn.” A Hạo bình tĩnh nói.
“A Hạo, chúng ta đều họ Cao mà.” Cao Nguyên Dục lôi kéo thân mật.
A Hạo khinh thường, “Không quan tâm, cháu phải bảo vệ dì nhỏ.”
Lâm Thấm nắm tay nhỏ bé của a Thị, hai dì cháu cười cười nói nói, nhảy nhảy nhót nhót, đã đi xa rồi.
A Hạo vẫn còn cố chấp giơ cao quạt tròn, Cao Nguyên Dục vẫn còn đang nhón chân lên nhìn theo.
“Hai chú cháu đang làm cái gì vậy?” Lâm Đàm xuống kiệu ở ngoài vườn trẻ thơ, mỉm cười hỏi.
Cao Nguyên Dục thầm kêu to không ổn trong lòng, chậm rãi xoay người, miễn cưỡng nặn ra mặt cười, “Đại tẩu, đệ và a Hạo đang... đang...”
“Con và thập tứ thúc đang đùa giỡn đấy.” A Hạo như không có chuyện gì xảy ra trả quạt tròn lại cho lão sư.
“Thật con nít.” Lâm Đàm mỉm cười đi tới, thân mật sờ đầu a Hạo.
A Hạo cười nhạt.
Đều nói cháu ngoại giống cậu, lời này thật có đạo lý, vẻ mặt lúc bình thường của a Hạo cực kỳ giống Lâm Hàn, nhưng hắn nở nụ cười lại cởi mở giống như một tiểu Lâm Khai. Lâm Khai cũng thường cười như vậy, nhàn nhạt, mang theo vài phần vui vẻ, vô cùng thong dong.
Lâm Đàm mỉm cười nói với Cao Nguyên Dục, “Thập tứ đệ, nghe nói đệ tới thăm a Thị, vội vàng tới đưa đồ chơi cho a Thị, ta đây làm mẫu thân thật sự vô cùng cảm tạ, cảm tạ đệ nhớ thương, quan tâm a Thị nhà ta. Nhưng mà, về sau nếu như đệ có lại tới thì đừng đến thẳng vườn trẻ thơ có được không? Mặc dù a Thị còn rất nhỏ, nhưng ta đã an bài lão sư, giờ học cho thằng bé, a Thị vốn hoạt bát thích động ngồi không yên, nếu như giữa chừng bị cắt đứt, vậy sẽ dưỡng thành thói quen không tốt rồi. Thập tứ đệ, về sau đệ có đến Tề Vương phủ, vậy trước tới thăm ta người đại tẩu này, hoặc tới thăm đại ca đệ trước, rồi sau đó chúng ta cùng đệ tới thăm a Thị, được không?”
Tròng mắt sáng ngời như sao của Cao Nguyên Dục tối sầm xuống, thấp giọng nói: “Dạ, đại tẩu, tiểu đệ ghi nhớ trong lòng.”
Lâm Đàm cười nhạt.
Nàng mời Cao Nguyên Dục vào trong đình uống trà, “Hách sát nhân hương mùa xuân năm nay mùi vị không tệ, đệ nếm thử một chút.”
(*) Hách sát nhân hương: Tên dân dã của trà bích loa xuân, loại trà xanh xếp hạng hai trong thập đại danh trà nổi tiếng Trung Quốc.
Cao Nguyên Dục nào còn có tâm tư uống trà, nói: “Đại tẩu, đệ đặc biệt vội tới đưa đồ chơi cho a Thị, buổi chiều còn có chính sự cần phải làm, nên không quấy rầy.”
Lâm Đàm cũng không cố lưu, “Đừng khách khí với chúng ta, muốn đến thì đến. Nếu đến cũng đừng quên thăm đại tẩu. Tuy nói thân thiết với cháu nhỏ, nhưng đại tẩu cũng là người trong nhà, đúng không?”
Cao Nguyên Dục không lời nào để nói, liên tục nói đúng.
Cao Nguyên Dục cáo từ rời đi.
Ra khỏi vườn trẻ thơ, hắn còn vẻ mặt phiền muộn quay đầu lại, lại nhìn quanh một lần.
Nhìn thấy bóng lưng Cao Nguyên Dục đi xa, a Hạo buồn bực, “Con phát hiện thập tứ thúc chưa học xong đã chuồn đi, nên cảm thấy không đúng, cũng xin lão sư nghỉ ra ngoài. Không ngừng đuổi theo, vẫn để cho thúc ấy đến trước rồi.”
Lâm Đàm mỉm cười, “Hắn bao nhiêu con bao nhiêu tuổi chứ? A Hạo, con cưỡi ngựa nhỏ, hắn cưỡi là ngựa lớn, bây giờ con chạy không nhanh hơn được hắn đâu.”
A Hạo khe khẽ thở dài, “Nương, con muốn mau lớn lên.”
Lâm Đàm cảm động trong lòng, kéo hắn qua dùng lực ôm lấy, “Nhi tử ngoan.”
A Hạo thuận theo dựa sát lại gần người Lâm Đàm.
Nhưng mà chỉ dựa vào một lúc rồi hắn lại thẳng người lên, dáng người thẳng tắp.
Lâm Đàm cười, kéo hắn đi tới thư phòng, nhìn xem Lâm Thấm và a Thị đang làm gì.
Góc phòng trải nệm, Lâm Thấm và a Thị đang thoải mái ngồi trên nệm, a Thị cầm tập tranh chỉ chỉ chỏ chỏ, “Dì nhỏ, cháu thích cái này, còn thích cái này, còn thích cái này nữa, dì vẽ chúng nhiều chút.” Một hơi chỉ rất nhiều vật sống, muốn Lâm Thấm vẽ ra cho bé.
Lâm Thấm cười, “A Thị cháu thật biết chơi, mặc dù lúc nhỏ dì từng nuôi đại Bạch và tiểu Hôi, nhưng chưa hề đặc biệt bắt người ta vẽ ra cho dì xem đâu.”
A Thị hả hê ưỡn bộ ngực nhỏ, “Nương cháu vẽ giúp cháu đấy!” Khoe khoang bé có một vị mẫu thân vô cùng khéo hiểu lòng người.
Lâm Thấm cười híp mắt vỗ vỗ bé, “Rất tốt, biết rồi, a Thị, mẫu thân cháu quá bận rộn, để dì nhỏ vẽ tiếp cho, vẽ rất đẹp cho cháu.”
A Thị toét cái miệng nhỏ nhắn cười.
“Dì nhỏ vẽ tranh cho a Thị à?” Lâm Đàm đứng ở cửa, dịu dàng nhìn hai dì cháu.
“Nương, nương!” A Thị nhìn thấy mẫu thân đã tự mình bò dậy, vội vàng chạy về phía mẫu thân mình.
Lâm Đàm mỉm cười ôm bé hôn một cái, tới ngồi xuống nệm, “Nào, để nương xem xem, dì nhỏ vẽ cho a Thị có dễ nhìn không.”
A Hạo cũng ngồi xếp bằng trên nệm, vẻ mặt nghiêm trang.
Trên mặt Lâm Đàm mang theo nụ cười dịu dàng, a Thị niềm nở nói cho Lâm Thấm biết bé muốn cái gì, Lâm Thấm cười híp mắt nghe, đáp ứng vẽ ra hết toàn bộ cho bé, không khí vui vẻ.
A Hạo cảm thấy mình cũng không muốn rời đi.
Nhưng mà buổi chiều hắn còn phải tới Sùng Văn điện đi học, mặc dù không nỡ, nhưng vẫn một lần nữa cưỡi ngựa con của hắn, đi vào cung.
Căn nhà quen thuộc mà ấm áp càng ngày càng gần, Lâm Thấm lại rầu rĩ, “Haizzz, nhị ca đáng thương, muội cũng không biết nên nói tin dữ này cho ca như thế nào. Nhị ca, muội không cần nghiên mực nhỏ nữa, đồ tinh xảo đến đâu muội cũng không cần, chỉ cần ca đừng thương tâm khổ sở, muội ngày ngày đi học cũng được.”
--
Hôm nay Tề Vương về nhà, a Hạo tức giận tố cáo với hắn “Cha, ngài quản lý thập tứ thúc đi, đừng để cho thúc ấy tới gần dì nhỏ của con.”
Tề Vương và Lâm Đàm nhìn a Hạo như tiểu đại nhân, rất cảm động.
“A Hạo suy nghĩ thay dì nhỏ như vậy à?” Tề Vương mỉm cười hỏi.
“Vâng.” A Hạo gật đầu, “Dì nhỏ của con quá đơn thuần.”
A Hạo mới mười một tuổi lại trầm trọng nói dì nhỏ quá đơn thuần, thấy hơi buồn cười, trên khuôn mặt lạnh lùng của Tề Vương bất tri bất giác ẩn hiện nụ cười.
“Yên tâm, dì nhỏ của con sẽ được bảo vệ rất tốt.” Tề Vương cam kết.
A Hạo hết sức tin tưởng phụ vương mình, nghe được Tề Vương nói như vậy, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, mỉm cười hài lòng.
Hắn đi chơi với đệ đệ muội muội.
Lâm Đàm thuật lại chuyện xảy ra ở vườn trẻ thơ hôm nay cho Tề Vương.
Tề Vương không khỏi lắc đầu, “A Dục như vậy không đúng. Bách phi vốn không có ý tứ gì với a Thấm, nếu hắn không thể thuyết phục Bách phi, cứ dây dưa với a Thấm, thật sự không có ý tứ. Không chỉ a Dục, kể cả a Luân cũng như thế, nếu không thể khiến Trấn Quốc công phu nhân vui mừng tiếp nhận a Thấm, vậy lời vô ích đừng nói nhiều.”
“Chàng đúng là không thiên vị đệ đệ cũng không thiên vị biểu đệ.” Lâm Đàm cười tươi.
Tề Vương dịu dàng nói: “Trong ba đứa, ta đương nhiên thiên vị a Thấm nhất rồi. A Thấm là cô nương gia, vốn cần bảo vệ nhiều hơn, hơn nữa, a Thấm có công lao lớn nhất, nếu không có muội ấy, ta nào có thể thuận lợi tìm được vị hôn thê thất lạc chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.