“Lời ngon tiếng ngọt.” Lâm Đàm nũng nịu.
Tề Vương nắm lấy đôi tay ngọc thon thon của nàng, đắm đuối đưa tình, “Nào phải lời ngon tiếng ngọt đâu, rõ ràng là lời thật lòng. A Đàm, thời gian đó ta một mực không chịu lấy vợ, bà nội và phụ hoàng lo lắng không thôi, bà nội gặp ta lại đòi cháu dâu, chắt nội, phụ hoàng thì hết lần này đến lần khác cho rằng ta có long dương chi hảo, đoạn tụ chi phích giống như lời đồn, buồn bực không thôi. Khi nhìn thấy a Thấm ở ngoài thành An Định, ta đã nhanh chóng tìm thấy được nàng rồi, lấy vợ thành gia, bà nội và phụ hoàng đều mặt mày hớn hở rồi, nàng nói a Thấm có công lao lớn không.”
Giọng của hắn trầm thấp mà dịu dàng, Lâm Đàm ấm áp trong lòng, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình cảm nồng nàn.
Hồi lâu, Tề Vương mới mềm giọng nói: “Khi đó a Thấm còn là tiểu cô nương ba bốn tuổi, ta đã nhìn con bé lớn lên, tuy là anh rể, thật ra giống như ca ca. Nàng yên tâm, cho dù là đệ đệ hay biểu đệ, nếu không phải phu quân của a Thấm, đều không cho đến gần a Thấm, nhìn lâu cũng không được.”
Vẻ mặt Lâm Đàm dịu dàng, “Chàng và a Hạo thật đúng là phụ tử, a Hạo cũng giống vậy đó, không cho a Dục nhìn thấy dì nhỏ của thằng bé, bóng lưng cũng không cho nhìn, cầm quạt tròn ngăn cản cực kỳ chặt chẽ.”
Nói đến a Hạo, Tề Vương và Lâm Đàm đều trong lòng đầy kiêu ngạo, mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348951/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.