“Nhị tiểu thư của chúng ta cuối cùng nở mày nở mặt rồi.” Đám người Lâm Phong và La Thư nhìn thấy Lâm Thấm đã hả hê thành như vậy rồi, không khỏi ôm bụng cười lăn lộn.
Lâm Thấm đầy đắc chí, oai phong lẫm liệt, ngang nhiên nói: “Nhị ca, ngày trước mỗi buổi tối khi ca bắt muội đi học trước, có nghĩ tới hôm nay không? Khi có vẻ mặt phớt tỉnh giáo dục muội, nghĩ tới hôm nay không? Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, ngày trước là ca dạy muội, hôm nay đến lượt muội quản ca rồi!”
Tâm tình nàng thật sự quá sảng khoái thoải mái, không chỉ hớn hở ra mặt không ai bì nổi, giọng nói cũng cực kỳ thanh thúy, như gió nhẹ thổi qua rừng trúc, như suối nước vui sướng chảy ra giữa núi rừng, êm tai dễ nghe.
Mặc dù Lâm Hàn xấu hổ, nhưng vẫn nghiêm túc nói muội muội, “A Thấm, trước kia nhị ca phải quản muội, về sau vẫn phải quản muội.”
Lâm Thấm xì mũi coi thường, “Về sau ca còn có tâm tình quản muội á? Ngày trước ca một thân một mình, cho nên nhàn rỗi không có việc gì kéo muội tới làm học sinh, dần dần ca nghiện lên mặt dạy đời. Chờ sau khi ca cưới nhị tẩu vào cửa, tình hình đã có thể hoàn toàn khác rồi nha.”
Nàng vừa nói chuyện vừa liếc mắt nhìn La phu nhân, đưa mắt ra hiệu cho La phu nhân.
La phu nhân nuông chiều tiểu nữ nhi nhất, thấy Lâm Thấm như vậy, vội như thấy điều thú vị mà hỏi: “A Thấm, như thế nào là hoàn toàn khác rồi?”
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348949/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.