Mặt mày Tống Dật giãn ra, khóe miệng nhếch lên, tảng đá trong lòng bao năm cũng đã có thể bỏ xuống.
A Thiến còn nhớ rõ Tả Tả và hắn, không uổng công hắn chờ đợi nàng mấy năm nay.
“A Thiến, tám năm không gặp, Tả Tả rất nhớ muội, huynh cũng...” Ánh mắt hắn luyến tiếc rời khỏi khuôn mặt nàng, hắn không dám trắng trợn nói ra hắn nhớ nàng bao nhiêu, muốn gặp nàng đến thế nào, hắn sợ nàng xấu hổ,sợ nàng sợ hãi hắn. Hắn muốn nhìn bộ dáng xấu hổ của nàng, nhưng nơi này không thích hợp lắm.
A Thiến bỗng nhớ lại chuyện Tống gia từ hôn, dì nàng đã cảnh cáo, còn có khuôn mặt của Mặc Kỳ Kiêu cứ hiện lên. Nàng đổi thái độ thân thiện lúcnãy, cúi đầu nhìn Tả Tả rồi thả nó xuống đất, xoay người rời đi.
“A Thiến, muội hãy nghe huynh nói.” Tống Dật vội chạy đến, chặn bước chân của nàng.
“Muội không có gì để nói.” Nhiễm Tử Thiến không muốn cùng hắn có dây dưa gì nữa hết, vội đi vòng qua hắn.
“A Thiến...” Tống Dật đương nhiên không chịu, cứ đứng tại chỗ ngăn chặn nàng.
Đan Quế đi qua đẩy Tống Dật ra: “Sao ngươi thiếu lễ nghi như vậy? Tránh ra.”
Nhiễm Tử Thiến nhân cơ hội chạy đi, Tống Dật lại ôm Tả Tả đuổi theo.
“A Thiến, không thấy Hề nhi đâu, con có thấy nàng đâu không?” Tần thịmang Ngân Quế cùng Vệ Dục, Vệ Viện đi tới, nhìn thấy Tống Dật đang đuổitheo, lập tức lạnh mặt cảnh cáo.
“Không thấy? Sao lại như thế? Chúng ta nhanh chân đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nhuyen-tieu-tuc-phu/2430022/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.