Có phải là vì trong lòng nàng có ngườikhác, như đại tẩu, thẹn thùng của nàng ta đều dành cho người kia, làmcho đại ca vĩnh viễn không thấy được vẻ mặt ngượng ngùng.
Nghĩ vậy, ngọn lửa trong lòng Từ Vĩnh Hàn tắt ngúm, nhiệt tình cũng lạnh hẳn đi.
Người xa lạ kia chỉ đứng tại cửa rồi bước đi, Tử Hề nhìn bóng dáng hắnsắp biến mất, nàng dùng tay nhỏ chỉ hướng cửa vòm tròn, ý bảo Từ thấtthiếu nhìn qua. Cách một tầng lá xum xuê, Từ Vĩnh Hàn lười biếng nhìnlướt qua, thấy một dáng người tao nhã mặc cẩm bào màu trắng, trong lòngthầm mắng một câu tiểu bạch kiểm, căn bản không nhìn kỹ người nọ là ai.
Tử Hề chỉ mải suy nghĩ về người xa lạ kia, hắn là ai vậy? Vì sao hắn lại đến nơi này? Có phải hắn có quan hệ với người tám năm trước hay không?Thậm chí có phải là cùng một người không?
Nhìn thoáng qua sườn mặt thì đó là một vị công tử anh tuấn, không phảidạng thiếu niên năng động như bọn người Mặc Kỳ Kiêu, mà là một nam nhântrầm ổn, bộ pháp tao nhã, làm cho Tử Hề nghĩ đến một câu miêu tả mỹ namtử trong “Mạch Thượng Tang”: “Doanh doanh công phủ bộ, nhiễm nhiễm phủtrung xu.” [1]
Kỳ thật, khi người nọ đi qua, nàng không dám nhìn kỹ, chỉ ngắm trộm vàilần ở khoảng cách khá xa, lại còn bị tầng lá che khuất, xem không rõmặt. Trực giác cho thấy đó không phải người xấu, cũng không phải ngườinàng gặp năm xưa.
“Tướng quân có quen hắn không?” Tử Hề thấy người nọ đã đi xa mới nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nhuyen-tieu-tuc-phu/2430020/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.