“Nương tử, nàng làm gì vậy?”
Yến Tư Thành vừa dụi mắt vừa ngơ ngác nhìn ra hướng đại sảnh. Cố Cửu Tư lúc này đang tập dùng nỏ, thấy Khang Vương, vẻ nghiêm túc trên gương mặt nàng biến mất dạng.
Nàng cười tươi rói:
“Vương gia dậy rồi?”, nàng giơ chiếc nỏ trong tay: “Ta đang chuẩn bị vài thứ cho yến hội trong cung sắp tới.”
“Nàng đi sao?”, hắn hỏi.
Câu hỏi đó khiến Cửu Tư có chút xót thương. Hắn chưa từng được tham dự bất kì yến hội nào trong cung. Hoàng Đế thực sự không coi hắn như nhi tử mình, hoàn toàn bỏ mặc hắn.
Cửu Tư chủ động đến chỗ Tư Thành, vén tóc mai cho hắn, sự dịu dàng trong đáy mắt nàng vô ngần, thực sự coi hắn như tiểu đệ khả ái.
“Năm nay chàng cũng sẽ tham gia nhưng với tư cách là thính giả. Ta sẽ thay mặt vương phủ tham gia đại hội săn bắn.”
Hắn cúi gằm đầu, tì vào vai nàng:
“Nhiều thú dữ lắm, nương tử không sợ sao?”
“Không sợ. Tư Thành có muốn học dùng nỏ không?”
Hắn giương đôi mắt ngơ ngác nhìn nàng:
“Sẽ không đau chứ?”
“Y chang cún con vậy”, Cửu Tư nghĩ bụng.
Nàng kéo tay hắn đi về phía có bia hồng tâm, để hắn cầm nỏ, còn nàng chỉnh nắn cho hắn.
“Không sao đâu, có ta ở đây Tư Thành đừng sợ.”
Nhìn nàng thực sự chú tâm dạy cho chỉ huy cấm quân cầm nỏ, Tư Thành thoáng thấy nực cười.
Hắn thuần thục tỏ ra vẻ hậu đậu lóng ngóng, nhưng đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-ngao-vuong-phi-cua-chang-kho-vuong-gia/3747735/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.