Chất giọng trầm với ngữ khí lạnh lẽo vang lên trong thư phòng của chàng ngốc Vương gia Yến Tư Thành.
Gương mặt thiên tư tuyệt sắc không còn vẻ ngây thơ thường ngày hắn cho người ta thấy mà là một vẻ sát đoán lạnh lùng đến gai người. Trong đôi mắt chỉ có sự tàn nhẫn, tâm cơ.
Trong góc tối, có hai thủ vệ tinh anh đang đứng ẩn khuất. Một người tên Liên Thất, một người tên Liên Vũ, đều là những ám vệ xuất sắc, thực lực của riêng mỗi người có thể sánh ngang với một tiểu đoàn quân.
“Hồi bẩm vương gia, nội công vương phi có thể ngang với đại yêu cấp bốn, đã kinh qua rèn luyện từ nhỏ.”, Liên Thất đáp.
Họ vốn đã nghi ngờ điều này. Ngày đại hôn, Yến Tư Thành đã cử người ám sát nàng.
Những tưởng nàng Vương phi kiều diễm ngọc ngà dựa vào chút khôn ngoan mới vớt được một mạng.
Nào ngờ hôm nay chứng kiến, hai người Thất Vũ mới có thể khẳng định một điều chắc chắn nàng Vương phi Cố Cửu Tư không tầm thường, không chỉ đơn thuần là một nữ tử thế gia.
Một người chưa kinh qua rèn luyện khắc khổ, làm sao đủ nội công khiến người trưởng thành vấp ngã chỉ bằng một hột sỏi bé bằng đốt ngón út.
Cả Liên Thất, Liên Vũ đều rõ tính cách của chủ thượng chúng, nói ra một câu gai người:
“Vương gia, người giữ lại không?”
Yến Tư Thành vẻ mặt không biến sắc, cánh hoa phù dung hắn mân mê bỗng nhiên bị bóp nát, cánh hoa rơi lả tả xuống mặt bàn.
“Quá lanh lợi giữ lại chưa chắc là khôn ngoan.”
Một chữ “giết” đầy quyền lực thâm trầm vang lên, dội khắp ngõ ngách căn phòng mang theo âm khí như phát ra từ đáy âm ti địa ngục.
Đôi mắt đó giờ còn độc hơn hổ mang chúa, không nương chút tính người.
Yến Tư Thành là người như thế. Chỉ cần kẻ nào manh nha tiếp cận hắn, hắn đều thẳng thừng giết không nương tay. Một kẻ máu lạnh, sát đoán cùng cực.
Ban đầu hắn cho người ám sát nàng vì nghi ngờ nàng liên can đến kẻ cố tình phóng hỏa kho lương.
Lúc sau lại có chút tò mò vì sao đích nữ Cố gia lại chọn một Vương gia khờ như hắn, cho nàng sống qua một đêm tân hôn. Nhưng giờ ngẫm nàng ta quá lanh lợi, rất khó kiểm soát, liền không cần giữ lại bên mình.
"Thủ vệ nàng ta đem theo tất cả bao nhiêu người?"
Một kẻ sở hữu võ công tối thượng như hắn dễ dàng nhận ra nàng có cử ám vệ theo mình.
"Bẩm Vương gia, tám người."
"Giết."
Cũng là bản án tử vang lên đầy lạnh lùng.
"Phía Cố gia...", Liên Vũ ái ngại.
"Tự bản vương có tiên liệu."
"Hạ thần đã rõ."
Thật ra Thất Vũ sau một hồi điều tra Cố Cửu Tư cảm thấy cũng có chút xót thương cho nàng.
Những hạ nhân nàng điều vào Vương phủ xuất thân rất sạch. Đồ đạc thay thế cho phủ Khang Vương cũng là của hồi môn nàng đem đổi lấy ngân lượng mua, những điều đó đều có thể thấy nàng ta thật lòng đối tốt với Vương gia.
Nhưng ngẫm đến phong cách xưa nay của Yến Tư Thành, không cho phép một con kiến đả động đến kế hoạch của hắn, hai người Thất Vũ lại thôi không khóc thay cho nàng ta nữa.
Cả hai đều rõ kết cục của kẻ ám sát nàng thất bại bi thảm cỡ nào. Cấm quân không dung túng kẻ vô dụng cũng không được động lòng trắc ẩn với mục tiêu.
Sinh mạng Cửu Tư được Tư Thành "rộng lượng" du di thêm cho nàng hai ngày. Ba ngày tới là yến hội trong cung diễn ra, trong đó có cả đại hội săn bắn, một cơ hội không thể thích hợp hơn nếu có ý thích sát một người.
Đến cùng vớ phải chàng ngốc tâm cơ là Cửu Tư dại khờ hay bản thân nàng xui xẻo đây.
"Kẻ phóng hỏa kho lương các ngươi điều tra đến đâu rồi?"
"Bẩm vương gia, là người của hầu phủ huyện Hoài."
Hầu gia huyện Hoài chính là phụ thân Thục tần.
Gương mặt Yến Tư Thành khẽ sáng lên một tia sát khí, một luồng khí lạnh bao trùm căn phòng. Gương mặt hắn không có bất kì biểu cảm nào, song ngữ điệu trong đôi mắt đều khiến ai nhìn vào cũng run sợ.
"Không phải Thục tần tự hào về đệ đệ cô ta sao. Chuyển tin cho Biển Lã, người này không cần giữ lại."
Thục tần là người hắn cài để theo dõi Kế Hậu. Chỉ là một quân tốt trong tay mà cũng có ngày quay ra phản chủ, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Chỉ ngay sau ngày hôm đó, hầu gia huyện Hoài bị dâng sớ vạch tội tham ô, làm thất thoát ngân sách quốc khố những trăm vạn lượng, chuyện đã kéo dài những chục năm nay.
Hoàng Đế nổi trận lôi đình giáng ông ta làm thứ dân, đày xuống Tây Lương mặc quyền sinh sát.
Thục tần vì mẫu tộc mà cũng đọa đày vào lãnh cung, không chịu được nhục nhã, đã thắt cổ tự vẫn cùng ngày. Bắc Phong Chiến Thần, người nằm trong vòng toan tính sau đó được ủy nhiệm điều tra những tham quan liên can đến sự việc.
"Thật sao? Chỉ trong một ngày?", Cửu Tư bất ngờ tròn mắt nhìn Mị Xuyên.
Mị Xuyên chắc nịch gật đầu.
Kiếp trước Cửu Tư chưa từng nghe đến vụ việc chấn động này.
"Em có biết ai dâng sớ không?"
"Hình như là cấm quân tra ra đó ạ."
Cấm quân? Nàng chưa từng chạm mặt với lực lượng này trước đây. Nghe đồn họ là những tay ám vệ tinh nhuệ nhất hành sự dưới trướng Hoàng Đế. Nhưng nàng thắc mắc rằng tại sao lại có sự thay đổi so với kiếp trước?
Cửu Tư chợt nhớ ra mình từng nhắc Bắc Phong cẩn thận kho lương. Nàng ngờ ngợ đoán ra được vấn đề. Hai sự việc này chắc chắn liên quan đến nhau.
Bắc Phong Chiến Thần không chỉ đơn giản là thần tướng hô mưa gọi gió mà còn là cấm quân triều đình.
Hắn ta... Là một kẻ có thân phận thâm sâu khó lường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]