🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bởi cắt giảm ngân sách mà Cố Cửu Tư thay ngự phòng lo chuyện bếp núc một thời gian. Yến Tư Thành không tìm thấy nàng, trông ngự thiện có khói liền đi vào xem.

Hắn đem chiếc mặt nạ mới mua khoe mẽ cho nàng, vẫn điềm nhiên diễn một chàng khờ với nàng.

Thấy nàng đảo chảo giang thuần thục, hắn “oa”một tiếng:

“Nương tử, nàng biết nấu ăn sao?”

Cửu Tư gật đầu:

“Trước kia từng ra chiến trận, đói thì phải tự túc nấu ăn.”

Yến Tư Thành thoáng nhìn nàng nghi hoặc. Hắn chưa từng nghe đến việc nữ nhi Cố gia có tham gia chiến trận.

Chỉ đáng tiếc, nàng lại rơi vào tay hắn ắt không có đường sống trở ra.

Bỗng thấy mặt nàng có vết nhọ, hắn đưa tay áo chùi cho nàng, thế nào hậu đậu lại khiến mặt nàng thêm nhem nhuốc hơn.

Yến Tư Thành bật cười lớn, trong nụ cười đó, có hai phần là hắn thực lòng. Bỗng chốc, hắn mân mê nhành tóc của nàng.

Chiếc mặt nạ hắn đang đeo lại thêm khói từ chảo lửa khiến Cửu Tư không thể nhìn rõ gương mặt hắn.

Từ bao giờ Yến Tư Thành cảm thấy việc diễn kịch cũng có chút ý vị?

Tối đó, khi Cửu Tư ngủ say, lại có một kẻ đột nhập tiếp tục trêu đùa mái tóc nàng. Đôi mắt hắn đen láy, sâu thăm thẳm, chỉ có một sự lạnh lẽo tột cùng.

Nhìn nàng khẽ cựa quậy, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại khả ái, hắn nhướng mày:

“Bản vương vẫn rất tò mò, vương phi, thế nào ngươi lại chú ý đến một kẻ như ta?"

Nàng tiếp cận hắn có mục đích gì? Hắn đưa tay chạm vào chiếc cổ nhỏ nhắn của nàng. Có lẽ chỉ cần dùng một chút lực, nàng sẽ chết ngay lập tức mà không cần đợi đến ngày mai khi ám vệ ra tay.

Nhưng nhớ lại câu nói “ta sẽ bảo vệ Tư Thành” và nụ cười đó của nàng, bỗng sát ý trong hắn lại vơi đi phân nửa.



Nàng vương phi say giấc cựa mình, lẩm nhẩm khẽ gọi hai tiếng “Tư Thành” khiến hắn sững sờ. Đôi mắt phượng lúc nào cũng thấy một bầu sát khí lạnh lùng hoàn toàn bị một tiếng gọi khuấy đảo, đánh tan.

Nếu hắn không sinh ra trong nhà Đế Vương, nàng lại không phải tiểu thư thế gia, có lẽ hắn sẽ động lòng muốn có một viễn cảnh tươi sáng với nàng.

Đáng tiếc. Vẫn là đáng tiếc. Yến Tư Thành không đời nào động lòng chỉ vì một nữ nhân đối tốt với hắn.

Yến Tư Thành không nhận ra... đây đã là lần thứ hai, hắn chủ động không muốn giết nàng, một điều chưa từng có tiền lệ về hắn, một tướng quân tàn bạo, sát đoán trong lời đồn.

Sáng hôm sau, mặt trời chưa ló rạng hẳn, cả hai đã lên đường đến trường săn nơi diễn ra đại hội săn bắn.

Trên kiệu, Cửu Tư đeo cho hắn một chiếc hà bao có hương bạc hà nhè nhẹ. Bên trong hà bao chứa một lá bùa, có thể bảo vệ hắn khi nàng không ở bên cạnh.

Nàng biết, kể cả khi có là một Vương gia khờ khạo, ngốc ngếch, hắn vẫn là cái gai trong mắt Kế Hậu, nhất là khi đã thành hôn với nàng, đích nữ Cố gia.

Yến Tư Thành lặng nhìn nàng thâm trầm, sau hôm nay, Khang Vương phủ sẽ không còn Vương phi nào nữa.

Hắn vừa cảm thấy... nuối tiếc sao? Không đời nào. Có lẽ là tiếc vì tài năng của nữ nhân này bị phí phạm.

Tư Thành là thính giả vì vậy không chung một chỗ với nàng. Tiếng súng vang lên báo hiệu cuộc thi bắt đầu. Tên khốn Yến Trác Vũ từ đâu xuất hiện lại bới móc nàng.

Hắn mới đầu hai mươi, xét về tuổi linh hồn còn kém nàng ngót chục tuổi, trong mắt Cửu Tư thì Yến Trác Vũ chả khác nào thằng nhóc lông bông đỏ mắt ganh tị mà không làm gì được.

"Khang Vương phi? Yến Tư Thành đâu rồi sao lại để một nữ nhân chân yếu tay mềm th..."

Lời đang nói bỗng nghẹn ứ trong cổ họng. Nàng chĩa mũi nỏ về phía hắn.

Sát khí trong mắt nàng khiến hắn cảm thấy nữ nhân này quyết tâm muốn giết mình. Ánh nhìn này hình như hắn đã gặp ở đâu đó.

Bắc Phong Chiến Thần.

"Ng-Ngươi...", hắn lắp bắp.



Cửu Tư cười nhếch mép chế giễu lại khinh bỉ.

"Hoàng huynh, nỏ chưa lên nòng, sao phải sợ?"

Nói rồi nàng leo lên lưng ngựa, thuần thục lao lên trước vượt qua hắn, trước khi đi còn tận tâm nhắc nhở.

"Nỏ của ta không có mắt, không phân biệt được thứ ruồi nhặng. Đừng có đi theo ta, chưa biết chừng khi đã lên nòng, thứ nằm xuống lại không phải thú vật."

Yến Tác Vũ đần thối mặt ra một lúc. Nàng ta vừa mắng hắn? Nữ nhân thối tha đó lại dám nói hắn là "ruồi nhặng"? Gân xanh gân tím nổi rần rần trên trán hắn

Yến Trác Vũ là một tên phong lưu, trác tán, thứ gì chưa có được lại càng nổi lên ham muốn. Hắn muốn có nữ nhân này.

Kể cả là muội phu thì sao? Theo lời tổng quản, nàng ta chắc chắn chưa viên phòng với tên ngốc Yến Tư Thành. Phụ Hoàng lại chỉ ưu ái hắn, hắn còn có mẫu hậu, sợ gì không có được nàng.

Cửu Tư đi vào rừng một đoạn, số thỏ và hươu bị nàng bắn hạ không dưới mười con. Cung tên lúc này không còn nhiều, bèn muốn vào sâu trong rừng hơn kiếm thú lớn.

Nào ngờ rừng sâu vạn dặm, có kẻ đã lợi dụng địa hình hiểm trở mà bắn một đoạn cung tên vào hông ngựa của nàng, khiến nó rú lên hất ngược chủ nhân ra đằng trước.

Cửu Tư rút roi, nhờ đu lên cành cây cổ thụ mà giữ được cái mạng nhỏ.

Ngựa bị hoảng sợ chạy tán loạn bỏ chủ. Cửu Tư đứng lặng bất động.

Rừng cây rì rào xào xạc những dạo trời lộng gió, nàng thấy có mấy kẻ áo đen đã chạy vụt qua. Thân thủ nhanh nhẹn chắc chắn không tầm thường.

Nàng đang bị nhắm tới.

Cửu Tư từ vẻ thích thú tận hưởng sự tự do của buổi săn đã chuyển sang nghiêm nghị, đằng đằng sát khí.

Đôi mắt thụy phụng trùng xuống, gương mặt đen lại cẩn thận theo dõi từng chuyển động xung quanh.

Chợt một thân ảnh đen xuất hiện sau lưng nàng mà không có bất kì tiếng động nào.

"Phập!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.