Edit: Frenalis
Đàm Chi Duệ cất tiếng hỏi: "Ngươi muốn đi Lạc Dương?" Hắn nhíu mày nhìn Tạ Lang, lại nói: "Các ngươi ở phía Nam đã lâu nên không biết hiện tại Lạc Dương đã không còn là Lạc Dương phồn hoa năm xưa."
Một lát sau, Đàm Chi Duệ lại lên tiếng: "Hiện tại ở Bắc Nguỵ, Thanh Hà Thôi thị nhất tộc nắm giữ thế lực vô cùng hùng mạnh. Nếu ngươi muốn thông hành không gặp trở ngại, tốt nhất nên liên hệ nhiều hơn với Thôi Huyền."
Tạ Lang gật đầu.
Dù trận chiến đã tạm lắng, nhưng nỗi kinh hoàng vẫn còn đó. Mấy ngày kế tiếp, Cơ Tự và đoàn người đều ở lại nghỉ ngơi. Tuy nhiên, trái ngược với họ, toàn bộ Quảng Lăng đều chìm trong bầu không khí cuồng hoan. Có lẽ những người đó tìm được đường sống trong chỗ chết, nên chỉ có thể thông qua việc ăn mừng ngày đêm không ngừng mới có thể thể hiện hết niềm vui sướng của bản thân.
Một ngày này, Đàm Chi Duệ đi đến sân viện của Tạ Lang, liếc mắt liền nhìn thấy Tạ Lang đang áp chế Cơ thị trên cây đại thụ, tựa hồ đang chuyện trò đùa giỡn.
Thấy cảnh tượng đó, Đàm Chi Duệ không khỏi bật cười. Hắn nghĩ thầm, Tạ Thập Bát này quả thực càng sống càng trở nên trẻ con.
Ngay lập tức, hắn chắp tay cất tiếng gọi: "Thập Bát Lang!"
Đàm Chi Duệ dứt lời, Tạ Lang quay đầu nhìn lại. Mà Cơ thị bị chàng đè nặng, nhanh chóng vọt ra khỏi nách chàng, trốn thoát trong tích tắc.
Thấy vậy, Đàm Chi Duệ không khỏi bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/3507919/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.