Edit: Frenalis
Một đêm này, Cơ Tự nhiều lần giật mình tỉnh giấc.
Sáng sớm hôm sau Cơ Tự tỉnh dậy sau giấc ngủ chập chờn, nàng vội vàng đi tìm người ngự phu, phát hiện lão ngự phu đã trốn mất!
Hắn trốn mất rồi!
Khi nghe tin từ tiểu nhị quán rượu rằng lão ngự phu đã rời đi từ đêm qua, trên người nổi lên một trận băng hàn, trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ: Phải diệt trừ hậu họa!
Nếu như lúc trước, khi giết quận thủ Quảng Lăng, nàng cũng ra tay thủ tiêu lão già này, thì lúc này đây sẽ chẳng còn mối lo ngại nào. Hiện tại Cơ Tự đứng đó mà tưởng chừng như nghe thấy tiếng gào thét của vô số lưu dân khi biết được tài sản kếch xù của nàng, sau đó đem nàng vây giết.
Một lúc sau, Cơ Tự tỉnh táo lại từ cơn hoảng sợ, nàng thầm nghĩ: Không đúng, không đúng! Ta đã hỏi lão già kia, hắn nói rằng sau khi ta lên xe ngựa, hắn mới được mời đến, và ta vẫn luôn ở trong xe, hắn căn bản không nhìn thấy dung mạo của ta!
Rồi nàng lại tự nhủ: Cho dù hắn đã nhìn thấy dung mạo của ta, ta vẫn có thể hóa trang. Ta có thể hóa trang thành một người khác, khiến hắn gặp mặt cũng không nhận ra!
Nghĩ đến đây, Cơ Tự mới bình tĩnh lại phần nào. Nàng trở lại xe ngựa và hóa trang lần nữa.
Lần này, Cơ Tự hóa trang thành một thiếu niên tuấn tú với khuôn mặt bị bỏng một nửa.
Sau đó nàng giả trang thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/3507920/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.