Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Cố Nam Hề đột nhiên ngẩng đầu. Cũng may trong xe khá tối, anh chắc là không nhìn thấy gương mặt đang đỏ ứng của cô đâu.
Khóe miệng Phó Dĩ Diệu nâng lên một tia cười khó phát hiện: “Anh nói sai à?”
Cũng không sai.
Nhưng mà anh nói ra như vậy giống như là đang dỗ cô ý.
Cố Nam Hề sợ nếu cô nói ra vế sau thì anh sẽ quăng cho cô một câu rằng hãy gạt bỏ tạp niệm trong đầu em đi quá.
Cô cũng không muốn trái tim yếu ớt này của cô phải nhận thêm sự công kích nào nữa đâu.
Cố Nam Hề sờ sờ chóp mũi của mình, khô khan nói: “Thật ra lúc nãy em nói dối đấy. Hôm nay, đúng là cố ý mua quà cho anh.”
“Mua cái gì?”
Cố Nam Hề lẩm bẩm: “Rất nhiều.”
“Đó chính là tác phong của Cố đại tiểu thư em.”
Cố Nam Hề: “Đừng tưởng em không nghe ra anh đang nói em tán gia bại sản.”
Phó Dĩ Diệu: “Không sao, bại không nổi đâu.”
Cố Nam Hề: “…” Cũng không cảm thấy vui vẻ!
Lúc này, điện thoại Phó Dĩ Diệu đổ chuông, anh nhận điện thoại rồi nói: “Đang trên đường đến, sắp tới rồi.”
Chờ Phó Dĩ Diệu kết thúc cuộc trò chuyện, xe cũng vừa lúc dừng lại.
Ánh đèn xa hoa của khách sạn làm người ta lóa mắt, nền đá cẩm thạch bị ánh đèn phản chiếu cũng phát ra một tầng sáng mờ nhạt.
Giống như để đồng bộ với tiết tấu của Cố Nam Hề, Phó Dĩ Diệu cũng cố ý thả bước chậm hơn.
Một đoàn người dưới sự dẫn dắt của nhân viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cang-a-anh-day-thich/1822125/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.