Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
“A a a a! Sao lại không ai gọi con dậy chứ?”
Cố Nam Hề vội vàng chạy từ phòng ngủ trên tầng 2 xuống.
“Chậm thôi, chậm thôi! Cẩn thận té ngã.” Người giúp việc nhìn thấy cô chạy vội vàng như thế trái tim cũng nảy lên từng hồi.
Cố Nam Hề sầu khổ nói: “Dì à! Sao dì không gọi cháu dậy? Sắp mười giờ rồi. Cháu trễ làm rồi!”
“A Diệu đặc biệt dặn dò dì nói với cháu là đi muộn một chút cũng không sao.”
Bước chân Cố Nam Hề ngừng lại: “Thật ạ?”
“Thật! Vậy nên cháu từ từ thôi, không cần vội đâu.”
“Không được, không được. Cháu phải nhanh đến công ty thôi.” Cố Nam Hề nghiêm túc như đang phấn đấu để nhận giải thưởng nhân viên ưu tú nhất vậy.
“Vậy ăn chút gì đi.”
“Cháu không ăn đâu.”
Bây giờ đã qua giờ cao điểm, cô nghĩ sẽ không tắc đường nhưng ai ngờ trên đường đi lại gặp một vụ tai nạn giao thông. Lúc Cố Nam Hề đến được tập đoàn Phó thị thì đã là giờ ăn trưa.
Hôm nay, Cố Nam Hề không kịp trang điểm, khuôn mặt trắng ngần mộc mạc. Lúc bước chân vào phòng thư ký tổng giám đốc, một vị đồng nghiệp lên tiếng nói: “Chỗ này không thể tùy tiện vào.”
Sau đó cẩn thận đánh giá cô một chút, mới nửa tin nửa ngờ hỏi: “Nam Hề?”
“Anh Thịnh, là em đây.”
“Anh lại tưởng vị tiểu thư nhà nào mê muội tiểu Phó tổng nên định trà trộn vào đây.”
Đúng lúc này Phó Dĩ Diệu và Tiêu Mặc cũng từ văn phòng đi ra. Thấy Cố Nam Hề, sắc mặt anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cang-a-anh-day-thich/1822128/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.