Lửa giận đã ngùn ngụt bốc lên trong đầu tôi từ lâu, hai bàn tay nắmchặt lại. Chỉ có điều, mấy người đàn ông ngồi trong phòng kia trông nhưđám xã hội đen mà tôi đã nhiều lần nhìn thấy trên ti vi, nhất thời tôicũng không dám làm liều. Nhưng trong lòng tôi đã ngấm ngầm hạ quyết tâm, nếu bọn chúng dám động đến Mạt Mạt, tôi sẽ liều mạng với chúng, phảicứu bằng được Mạt Mạt ra khỏi chỗ này.
Thế là đầu óc tôi bắt đầu tưởng tượng ra một cảnh hỗn chiến, chai rượu và ghế có thể được dùnglàm vũ khí, tôi còn nghĩ xem có nên gọi điện báo cảnh sát trước không.Vừa hay là hôm nay, hình như Đại T không đi làm, nếu không, tôi sẽ càngvững tâm hơn. Giờ đây, một mình tôi đơn độc chống chọi với năm tên xãhội đen, nếu có đổ máu thiệt mạng rồi, Mạt Mạt liệu có đau khổ ôm lấytôi mà khóc. Nếu tôi thực sự chết đi chỉ vì một người con gái, liệu bốmẹ - người đã vất vả nuôi tôi khôn lớn – sẽ tiếp tục sống ra sao… Càngnghĩ, máu nóng trong người tôi càng sôi sùng sục.
Mạt Mạt lạiđiềm tĩnh một cách kỳ lạ, vẫn giữ một nét mặt không biểu lộ cảm xúc,giống như một người ngoài cuộc đang đứng xem trò vui vậy. Dũng khí vàkhí thế của Mạt Mạt khiến tôi không khỏi đưa mắt sang liếc trộm cô ấy.Mạt Mạt bình thản đưa tay rút điện thoại ra, nói với người ở đầu dây bên kia: “Ừm, Blue 18, tôi sẽ ra đón anh.”
Tắt điện thoại, ném chonhững người đàn ông trong phòng một câu: “Đợi đấy.” rồi đi ra ngoài. Mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-truoc-em-da-chon-cat-cho-anh/97213/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.