Mạt Mạt ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà tôi, gió lạnh ào ào thổi qua khiến người cô ấy run lên lập cập. Đôi mắt cô đơn của cô ấy khiến ainhìn cũng phải cảm thấy đầy thương cảm.
Thấy tôi đến rồi, cô ấyđứng lên, nhìn tôi chăm chú. Tôi cũng đứng yên nhìn cô ấy, bốn mắt cứnhìn nhau như vậy, không ai nói câu gì.
Cô ấy mặc một chiếc áokhoác ngoài màu đỏ rực, mái tóc được buộc gọn gàng ra phía sau, để lộtoàn bộ khuôn mặt, một khuôn mặt gãy gọn thanh tú, một cặp mắt gãy gọnthanh tú. Đôi môi cô ấy trắng bệch vì lạnh. Lúc bấy giờ, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, không kịp suy nghĩ điều gì, ôm ghì lấy tấm thân bé nhỏ ấy vào lòng, dùng môi mình đè nát đôi môi mềm mại mà tôi hằng mơ tưởngbấy lâu nay.
Cô ấy sững người lại giây lát trong vòng tay củatôi, không hề có chút phản kháng, để mặc tôi ôm, để mặc tôi hôn. Khônghỏi lý do, cũng không hỏi tương lai. Cứ ngoan ngoãn yên lặng trong vòngtay tôi như vậy, trở về đúng với khí chất đơn giản, thuần khiết mà cô ấy vốn có khiến tôi cảm động đến nỗi hai mắt cay sè.
Đêm nay làđêm ba mươi tết, tất cả người dân trên đất nước này đều về xum họp vớigia đình, tận hưởng cảm giác đoàn viên hạnh phúc. Nhưng cô gái không bốkhông mẹ này lại ngồi trước cửa nhà một người đàn ông có thể coi là xalạ, mặc cho gió bấc vờn quanh, hơi lạnh gặm nhấm.
“Mạt Mạt…” Tôi gọi tên cô ấy, một âm thanh dịu dàng, êm ái tới nỗi ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-truoc-em-da-chon-cat-cho-anh/97214/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.