Sau đó, tôi xin số điện thoại của Mạt Mạt, cô ấy không cho. Trong lúcđang thất vọng, Mạt Mạt lại bảo tôi đưa số điện thoại của mình cho côấy.
Vô cùng ngạc nhiên mà cũng hết sức vui mừng. Tôi luôn có cảm giác rằng, tôi và Mạt Mạt đang không trên cùng một độ cao, tôi thườngphải ngước lên nhìn cô ấy, thường phải cố gắng bò theo những dấu vết màcô ấy để lại nhưng làm thế nào cũng không theo kịp được gấu váy của côấy. Còn cô ấy lại thản nhiên mỉm cười, tôi thì lại băn khoăn suy nghĩrất lâu: nụ cười đó là động viên khích lệ hay chỉ là mỉa mai giễu cợt.
Buổi tối, nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, cứ miên mannhớ về dáng vẻ và nụ cười của người con gái đó, nhớ về lời nói và hànhđộng của nàng khi ngồi uống trà, rồi sau đó lại suy tính xem, nếu lầnsau nhận được điện thoại của cô ấy, sẽ phải nói những gì, nói như thếnào mới thể hiện được phong độ phi thường của mình.
Với sự hiểubiết của tôi về cô ấy, nếu không có việc gì, cô ấy sẽ tuyệt đối khônggọi điện cho tôi. Mặc dù vậy, tôi vẫn nuôi một niềm hy vọng, giống nhưmột thanh niên mới lớn đang chạm vào ngưỡng cửa yêu đương, liên tụchướng tầm nhìn về phía chiếc điện thoại, mỗi tín hiệu dù nhỏ nhất củađiện thoại cũng ngỡ là cô ấy gọi để rồi lại thất vọng tràn trề.
Cái con bé đáng chết này, liệu có phải cô ấy đã quên tôi rồi không. Tôikhông dám đoán mò, cũng không dám nói thẳng, thậm chí còn không dám đặttên cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-truoc-em-da-chon-cat-cho-anh/97212/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.