Mạt Mạt mở khóa cửa một cách thành thục rồi bước vào trong. Chủ nhânchưa mời, tôi lúng túng đứng ở bên ngoài, không biết có nên bước vào hay không.
“Vào đi.” Mạt Mạt bước ra từ sau tấm rèm được xâu bằng những hạt ngọc trai, trên tay cô ấy là bộ quần áo của Uyển Nghi.
Tôi vẫn đang băn khoăn suy nghĩ về giọng điệu của hai từ “vào đi” màMạt Mạt nói, vì nó quá bình thường và lạnh lùng , không một chút hàm ýgì nên khiến tôi cảm thấy thất vọng.
Tôi thận trọng bước vào bên trong cửa hàng, cảm thấy từng bông hoa ngọn cỏ nơi đây đều vô cùng quen thuộc.
Chỉ có điều, lần trước là ban ngày, bên trong không thắp đèn, bây giờlà đêm tối, trên đầu là ánh sáng nhẹ nhàng của bóng đèn điện.
“Lần trước đã nói cảm ơn rồi, hôm nay không cần nói lại nữa nhưng cũngcần có chút báo đáp đối với anh.” Mạt Mạt chăm chú nhìn tôi rồi nói. Đầu óc tôi lại bắt đầu tưởng tượng về hai từ báo đáp, là tiền bạc hay dathịt?
Hai thứ đó, tôi đều không thích, cái tôi cần là toàn bộcon người của cô ấy. Nhưng ngay sau đó, tôi lại cảm thấy xấu hổ vì dụcvọng quá lớn của mình.
“Biết uống trà không?” Mạt Mạt dúi bộquần áo vào tay tôi xong, hỏi. Cô ấy lại tiện tay bật nhạc lên, vẫn làkhúc nhạc được chơi bằng piano. Giai điệu thanh thoát và sôi nổi. Tôingây ngô gật gật đầu.
Sau đó, cô ấy bắt đầu pha trà.
Lệthường, đồ uống yêu thích của các cô gái trẻ thường là nước ngọt hoặckem các loại. Còn riêng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-truoc-em-da-chon-cat-cho-anh/97211/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.