Giây tiếp theo sau lời nói lạnh lùng của Tống Tử Hàn là hình ảnh Hoa Nguyệt bị kéo ra khỏi phòng chủ tịch. Chỉ thấy người đàn ông đưa tay lên ngực áo, ngón tay khẽ khàng vuốt nhẹ nhành hoa trắng rồi lẩm bẩm:
- Băng Thanh, anh đã xử lý xong Hoa Nguyệt rồi. Còn Diệu Quyên, anh nhất định sẽ không tha thứ cho người phụ nữ đó. Vợ à, đợi sau khi anh giải quyết hết thảy mọi ân oán rồi sẽ đến tìm em!
Tối đó Tống Tử Hàn lại rơi vào trầm tư, từng chút từng chút một sự thật năm đó lộ ra trước mắt. Chỉ thấy người đàn ông nhếch môi cười nhạt, khóe mắt ẩn chứa đầy những nỗi đau thương. Nhìn tấm ảnh cả hai chụp chung thời trung học Tống Tử Hàn thầm nghĩ:
- Ngày xưa chúng ta chẳng phải đã từng rất hạnh phúc sao? Vì cái gì mà bây giờ lại biến thành cục diện như vậy? Băng Thanh, anh sai rồi! Anh nên tin tưởng em mới đúng!
Nói rồi Tống Tử Hàn chìm dần vào giấc ngủ, đã gần cả tuần rồi anh chẳng hề ngủ. Một con người bình thường làm sao có thể chịu đựng được khoảng thời gian dài như vậy? Nhưng Tống Tử Hàn lại có thể! Chỉ bởi ở trong lòng anh vẫn còn bộn bề những nỗi bận tâm không giải tỏa được. Thời gian dài trước đó người đàn ông cũng từng dùng rượu để quên, cơ mà vẫn là càng uống càng tỉnh. Phải chăng đến chính cả ông trời cũng đang muốn trừng phạt anh?
Sáng hôm sau, như thường lệ đồng hồ báo thức reo vào lúc 6
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-sau-lam-sao-de-lai-duoc-ben-em-/3731335/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.