Ưng Khanh từ ngày hôm đó trở đi thì ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ngày qua ngày cứ như người mất hồn. Gia đình thím anh lo lắng lắm, tìm thầy về chạy chữa khắp nơi nhưng bệnh tình của thằng bé càng nặng. Mãi cho tới khi anh bị tai nạn, anh mới có thể nhìn thấy linh hồn của Bích Ngọc. Em ấy lúc nào cũng ở bên em họ của anh không rời đi nửa bước. Ban đầu anh cũng như em, nghi ngờ rằng Bích Ngọc muốn đưa Ưng Khanh theo. Nhưng anh đã lầm, anh đã trách lầm em ấy. Em ấy chỉ muốn ở bên em trai anh, còn em trai anh vì đau khổ quá độ mà thành ra như vậy. Ưng Khanh không chấp nhận sự thật rằng Bích Ngọc đã chết, ngày đêm đắm chìm trong kí ức đẹp đẽ của hai người.
Bích Ngọc cũng kể với anh rằng, từ ngày Khanh dắt em ấy về ra mắt rồi xảy ra cơ sự kia, em ấy khóc nhiều lắm. Tối hôm đó em ấy tham gia vào buổi liên hoan của xóm, đang trong tâm trạng buồn rầu nên em ấy cũng nhấp môi một chút rượu. Nhưng điều em ấy không ngờ rằng rượu em ấy uống thực chất đã bị người ta bỏ thuốc. Trong xóm ấy có một thanh niên hơn em ấy 1 tuổi vẫn thường tán tỉnh, theo đuổi em ấy. Ngọc nói vì trong lòng chỉ có mình Ưng Khanh nên luôn từ chối khiến hắn ta đem lòng oán hận, định rằng sẽ nhân bữa tiệc này để vấy bẩn thanh danh của Ngọc. Vì nhấp môi đã thấy mặt nóng bừng nên Ngọc xin phép về trước, tên kia vì bị mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-sau-chung-ta-trung-phung/3749045/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.