🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Gia đình thím chồng cô đã tới đón Ưng Khanh về. Mọi người đều bất ngờ vì Ưng Khanh đã bình thường trở lại, ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Chỉ có cô là biết tường tận mọi chuyện. Trước khi trở về, trên bàn ăn, Ưng Khanh đã thông báo với mọi người:

- Con biết cha mẹ lo lắng cho con, nhưng chuyện tình cảm không thể bắt ép bản thân được. Lần này, con xin cha mẹ hãy để con tự quyết định.

Ưng Khanh không muốn có một cô gái nào đó trở thành Ngọc Ngọc thứ hai. Mẹ Ưng Khanh gật đầu ôm lấy đứa con trai của bà:

- Mẹ đồng ý, chỉ cần con hạnh phúc... thì mọi chuyện mẹ đều đồng ý.

Nói rồi cả gia đình thím cô lên xe trở về nhà. Cô đang dọn dẹp nhà cửa bỗng nhớ ra, hôm qua lúc cảm xúc dâng trào anh có nói với cô, anh là Thập Nhị thiếu gia. Nhưng Thập Nhị thiếu gia là gì mới được cơ chứ, anh chưa bao giờ kể với cô về điều này. Cô cũng tặc lưỡi, nếu anh không kể cho cô nghe thì chắc anh có điều gì khó nói. Bấy giờ ở ngoài cửa có một bà lão ăn xin ăn mặc rách rưới, tới nhà cô xin ăn. Cô liền cho bà lão một bát cơm và thức ăn. Bà lão nhìn cô chằm chằm không rời mắt. Đúng lúc cô nghĩ bà lão này thật kì lạ, sao lại nhìn cô như thế thì bà lão liền cất giọng nói:

- Cô gái... trong nhà ngoài cô ra còn ai nữa không?

Cô liền lịch sự đáp lại:

- Trong nhà cháu ngoài cháu ra còn có mẹ chồng cháu nữa...

Bà lão cầm lấy tay cô, lắc mạnh:

- Thứ cho thân già này nói chuyện xui xẻo, nhưng mẹ chồng cháu sắp gặp tai hoạ, già thấy nét buồn trong mắt cháu.

Cô lo lắng hỏi lại:

- Mẹ chồng cháu sao, mẹ chồng cháu xảy ra chuyện gì?



- Mẹ chồng cô... mẹ chồng cô vì lao tâm quá độ... sắp bị quỷ ăn hết linh khí rồi...

Cô sợ hãi buông bà lão ăn xin ra, cô nghĩ rằng vì mất đi người con trai nên mẹ chồng cô mới như vậy, bà lão liền nói tiếp:

- Già có lá bùa này có thể trấn an quỷ dữ, hãy treo nó trong phòng cô, già thấy linh khí cô còn nhiều, mất một chút cũng không sao, còn mẹ chồng cô, linh khí đã sắp cạn, không dùng tới được...

Cô nghe vậy liền nhận lấy lá bùa, cảm ơn bà lão rối rít. Cô không chờ đợi mà dán lá bùa ở trong phòng. Đúng là mẹ chồng cô mấy hôm nay không ăn được nhiều, cả ngày mệt mỏi. Cô thấy mẹ chồng như vậy liền lo lắng cho an nguy của bà. Đêm đến, cô bỗng thấy lạnh sống lưng trong phòng, cô khẽ gọi:

- Ưng Khải, Ưng Khải, là anh phải không.

Không có tiếng trả lời, cô liền mở mắt. Xung quanh khung cảnh không phải trong phòng của cô, mà là một khu rừng. Khu rừng này âm u lạnh lẽo, không có một chút ánh sáng nào cả. Ở bên kia, một bóng đen đứng cạnh giường cô cười lớn:

- Không hổ là người mà mẹ nhìn trúng, cơ thể này cũng thật tuyệt quá đi.

Cô hoang mang đi một mình trong rừng, chốc chốc lại có tiếng cười, tiếng nói ma mị bên tai. Cô sợ hãi ngồi xuống đất, tay không ngừng bịt lấy hai tai. Cô chạy tiếp, chạy không biết là chạy được bao lâu, trước mắt đột nhiên mở ra một cái cổng –đến rồi!

Trong đầu cô có một tiếng nói nhắc nhở cô, cô đến rồi! Cô bước đến, trên cái cổng đó tiếng gió càng lớn, trong tiếng gió còn nghe thấy cả tiếng leng keng của xích sắt.

- Xích sắt ở đâu vậy?

Cô ngẩng đầu lên, nhìn khắp nơi tứ hướng, cũng không nhìn thấy trên cổng treo cái xích nào, hoặc có cái gì đó có họ với "sắt".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.