Minh Tuệ cười tươi, chào Minh Châu rồi lách người đi qua, bỗng dưng gặp lại người cũ, thật sự cô cũng không biết phải nói gì. Cảm thấy có vẻ cả hai hơi ngại ngùng nên cô càng muốn mau chóng rời đi.
Năm ấy, tình cảm của hai người cũng không biết gọi tên như thế nào, hai đứa quen nhau chưa được nửa năm thì đã phát hiện. Sau khi Minh Châu chuyển đi Minh Tuệ lúc đấy cũng có buồn nhưng cô lại giận nhiều hơn.
Vì sao năm ấy khi đi khỏi, người ấy không một lần liên lạc, nhắn tin, gọi điện hay viết thư gì đấy cho cô chứ? Đã sáu năm trôi qua rồi, giờ đây lại gặp nhau ở đây, gặp lại trong hoàn cảnh này...
Minh Tuệ không hiểu và cũng không muốn hiểu nữa rồi, hơn nữa giờ đây cô đã có Ân Tú, cô không muốn làm cho chị buồn lòng.
"Cậu không lấy số của tớ để giữ liên lạc sao?"
Giọng nói nhẹ nhàng của Minh Châu vang lên.
"Chắc không cần đâu."
Minh Tuệ dứt khoát nói.
"Chuyện năm đó không giống như cậu nghĩ."
Minh Châu vẫn tiếp tục bắt chuyện, có vẻ không muốn để cô đi.
"Năm đó không có chuyện gì cả, sáu năm rồi chúng ta không liên lạc. Vậy nên hãy tiếp tục như vậy..."
Minh Tuệ nói xong dứt khoát lách người qua Minh Châu mà bước đi. Bước đi được vài bước, bỗng dưng Minh Tuệ cảm thấy choáng váng, bước hụt chân mà ngã nghiêng qua một bên.
Lập tức có một vòng tay vững chải chụp lấy eo Minh Tuệ kéo cô ấy lại, ôm chặt cô vào lòng , mùi hương quen thuộc quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-la-han-kiep-sau-lai-yeu/196078/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.