Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau
Lâm Ân Tú mở miệng định nói gì đó nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại thôi. Chị tiếp tục im lặng, bầu không khí trong xe căng thẳng, ngượng ngùng làm cho ai nấy đều đổ mồ hôi hột. Huỳnh Minh Tuệ cũng không muốn chờ đợi nữa, cô không muốn mở lời hỏi chị chuyện của năm năm qua trong hoàn cảnh này, Minh Tuệ dứt khoát mở cửa xe: “Vậy em về trước, chào giám đốc.” Minh Tuệ đi một mạch đến nhà để xe của công ty mà không quay đầu lại, lấy xe máy rồi phóng đi mất, dường như cô đang trốn chạy điều gì đó. Lâm Ân Tú vẫn ngồi y chỗ cũ, đưa ánh mắt nhìn theo bóng dáng của Minh Tuệ ngày càng đi khuất. Lòng có chút tiếc nuối, trái tim khẽ nhói lên. Chị thật sự rất muốn nói ra tất cả. “Chị nhớ em nhiều lắm – Minh Tuệ.” Huỳnh Minh Tuệ chạy một mạch về tới quán Tue Tu ở đường Điện Biên Phủ, vừa chạy vừa suy nghĩ về những lời nói của chị lúc ngồi trên xe, cảm thấy có chút cạnh lòng. Minh Tuệ cứ ngồi thừ người như thế trên ghế sofa cho đến khi nhân viên của cô gọi, Minh Tuệ mới giật mình thoát khỏi những suy nghĩ đang bủa vây lấy mình: “Chị ơi, giờ là bảy giờ ba mươi rồi, em thông báo với khách là quán sắp đóng cửa được chưa ạ?” Minh Tuệ mỉm cười, gật đầu: “Ừ, em cứ thông báo với khách đi, đừng nhận đơn online nữa, tắt app ship luôn nha.” Minh Tuệ mau chóng lấy lại tinh thần, cô trở về phòng mình tắm rửa một chút và trang điểm nhẹ sau đó tranh thủ thay đồ. Khi cô trở xuống quán, nhân viên cũng vừa hay dọn dẹp xong: “Mấy em vào nhà vệ sinh thay đồ rồi trang điểm đi, để chị tắt đèn với đóng cửa quán cho.” Huỳnh Minh Tuệ lái con xe của mình đến nhà hàng trước để chuẩn bị mấy phần thưởng cho nhân viên và kiểm tra lại các món ăn một lần nữa. Khi mọi người đã đến đông đủ, Minh Tuệ đợi mọi người ngồi xuống ngay ngắn, cô mới cầm lấy ly rượu đang để trước mặt mình. Huỳnh Minh Tuệ đứng dậy, nâng ly lên: “Nào mời mọi người, cám ơn mọi người thời gian qua đã cố gắng giúp đỡ quán, để Tue Tu có được thành tựu như ngày hôm nay. Tôi sự định sẽ mở thêm một chi nhánh ở khu Hòa Khánh, ai thích làm ở đâu thì cứ báo với quản lí, tôi sẽ xem xét rồi tạo điều kiện về địa điểm và giờ giấc cho mọi người. Nào mời mọi người, tối nay cư vui vẻ thoải mái nhé.” Tất cả cùng đứng dậy, nâng ly với Minh Tuệ, cô vui vẻ uống cạn ly, mời mọi người sớm đã đói meo bắt đầu nhập tiệc. Minh Tuệ hôm nay hơi mệt, cô mới uống một ly đã cảm thấy choáng váng. Cô từ tốn ăn, rồi uống thêm vài ly nữa một mình mà không tham gia cùng mọi người. Sau khi đã trao thưởng xong, Huỳnh Minh Tuệ lặng lẽ trở về nhà trước, để mọi người có thể thoải mái mà ăn uống, vui chơi. Minh Tuệ trong một giây suy nghĩ, cô quyết định lái xe thẳng đến nhà của Lâm Ân Tú. Đậu xe gần sát lên, mặ cho gió biển thổi lùa vào tóc cô, dường như cũng thổi bay hết độ cồn trong người, Minh Tuệ cảm thấy như mình tỉnh táo hơn hẳn. Cô nhìn vào căn nhà có gương bao phủ với hàng rào trắng, nhìn ngắm bóng dáng Ân Tú đi lại quanh nhà với vẻ mặt đầy yêu thương. Huỳnh Minh Tuệ cứ thẩn thờ ngồi đó, chống tay lên cửa kính xe, ngón trỏ để hờ lên miệng, ngắm nhìn Lâm Ân Tú một hồi lâu. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, thấm vào chiếc váy cô đang mặc, tan ra nhanh chóng. Lâm Ân Tú ở trong nhà cảm giác có ánh mắt ai đó nóng bỏng, quen thuộc đang nhìn mình, chị nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài xem xét. Khi Ân Tú mở cánh cổng trắng ra, thì cũng chẳng thấy gì cả ngoài cái bóng vút qua của chiếc Lambogini màu xanh nước biển. Hương vị của gió biển, hòa quyện vào mùi rượu phảng phất bay vào chóp mũi cô. Ân Tú dường như có cảm giác rất quen thuộc và hình như chị cũng đang “say”. Ân Tú cứ đứng tần ngần mãi cho đến khi sương rơi ướt vai áo mới thất vọng mà đi chậm rãi vào nhà. Có vẻ như, Lâm Ân Tú cũng đang đợi chờ một bóng dáng quen thuộc đứng trước nhà cô. Sáng sớm hôm sau, Minh Tuệ vẫn vui vẻ như chưa có gì mà đến công ty từ sớm. Thời gian qua cô vẫn chăm chỉ làm việc mỗi ngày, không đặc biệt quan tâm đến Ân Tú, chỉ đơn giản như một cấp dưới chăm chỉ mà thôi. Ngày ngày cô điều giúp chị thay hoa trên bàn, sắp xếp một chút lại bàn làm việc cho ngăn nắp. Cố gắng cùng chị kiếm thêm nhiều hợp đồng, đem tiền về cho Ân Tú. Thật ra cô nghĩ, chị cũng không cần vất vả mở công ty nữa, chỉ cần về quản lí chuỗi coffee của Minh Tuệ là đủ rồi. Chi nhánh thứ năm Tue Tu mở gần công ty cũng còn vài hôm nữa là vào hoạt động, mọi thứ dường như cũng đã đâu vào đấy. Minh Tuệ dạo này còn bận rộn hơn gấp bội, tất cả công việc như đang rút cạn thời gian rảnh rổi và sức lực của cô. Ngoài giờ hành chính làm ở công ty, Minh Tuệ hầu hết dành thời gian cho năm chi nhánh coffee của mình. Cô vẫn đang cố gắng từng ngày và vẫn đang chờ đợi Lâm Ân Tú giải thích tất cả mọi chuyện... - HẾT CHƯƠNG 157 -
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau