Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau
Vì được nhiều người yêu thích và tán tỉnh nên trên bàn làm việc của Huỳnh Minh Tuệ, sáng nào cũng có sẵn mấy phần ăn sáng được người ta gửi tặng. Sáng hôm nay như thường lệ, Minh Tuệ lại đứng ngẩn người nhìn bánh trái, nước uống chất đầy trên bàn. Chị Hoa trưởng phòng nhân sự đi ngang vỗ vai cô: “Minh Tuệ sướng nhé, ngày nào cũng có người mua đồ ăn sáng cho.” Cô xoay qua nhìn chị Hoa, cười nói vẻ ái ngại: “Chị ăn sáng chưa? Lấy một phần ăn đi ạ. Do em là người mới nên được giúp đỡ thôi ạ.” Minh Tuệ vừa nói vừa nhét một hộp đồ ăn vào tay chị Hoa, rồi cô đi phát hết mấy hộp còn lại cho chị em chung phòng, không để lại bất cứ thứ gì. Lâm Ân Tú vừa hay nhìn thấy một màn này, vẻ mặt vẫn cứng đờ như cũ. Chẳng ai biết chị đang nghĩ gì. Lâm Ân Tú đi lại gần bàn làm việc của Minh Tuệ, cất giọng nghiêm túc như đang trong một cuộc họp lớn: “Hôm nay em chuyển bàn làm việc vào văn phòng của chị luôn đi, để chị tiện trao đổi công việc.” Minh Tuệ ngẩn tò te nhìn Ân Tú bỏ đi, không biết sao tự dưng lại như thế, mọi người quan tâm vây quanh cô, nhao nhao hỏi: “Em chọc giận giám đốc hay gì vậy? Ngày nào cũng ngồi chung phòng, nhìn gương mặt của giám đốc chắc chị chết.” “Em xui thiệt.” “Không biết còn làm hết ngày nay không nữa?” “...” Lâm Ân Tú đứng trước cửa phòng, cất giọng cáu gắt: “Không ai muốn làm việc nữa hay gì mà tụm năm tụm ba vậy hả? Vào giờ làm bao lâu rồi?” Khi mọi người tản dần ra, cô cũng thôi ngạc nhiên mà nhìn bóng dáng chị lại đang chăm chú vào văn kiện trên bàn làm việc. Minh Tuệ liếc nhìn mọi người xung quanh với vẻ mặt: “Em không biết gì đâu.” Rồi cô lửng thửng ôm đồ đạc, khiêng bàn ghế mà di cư vào chung phòng với Lâm Ân Tú. Huỳnh Minh Tuệ giấu mặt sau màn hình máy tính, len lén nhìn gương mặt của chị đang làm việc. Góc nhìn này thật sự rất gần với chị, căn phòng nhỏ như vậy, đi qua đi lại cũng đụng mặt mà. Bất giác cô nhớ laị chuyện của năm năm trước, lúc hai người còn sống chung với nhau. Tối đó chị cũng chăm chú làm việc như thế này, cô lại nghịch ngợm mà chui xuống bàn. ... “Này, em nghe chị nói gì không?” Minh Tuệ giật mình, mặt ngơ ngác nhìn Ân Tú đang huơ huơ tay trước mặt cô, Minh Tuệ còn đang ngốc nghếch cười nữa. Quá ngượng ngùng vì những suy nghĩ không đứng đắn, Minh Tuệ mặt đỏ bừng lên, hai lỗ tai nóng phừng phừng như đang bốc cháy. Huỳnh Minh Tuệ nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc, tằng hắng mấy tiếng: “Hừm... hừm... hừm. Dạ, chị nói lại cho em nghe với, em nghe chưa kịp.” Lâm Ân Tú mặt lạnh tanh liếc nhìn cô, kiên nhẫn lặp lại câu nói: “Giờ em ra ngoài với chị một chút, em ra lấy xe trước đi, chìa khóa đây. Chị đi xuống xưởng xem công nhân làm một xí rồi ra ngay.” Minh Tuệ cầm lấy chìa khóa rồi nhanh chóng chuồng lẹ, sợ lại nghe chị ấy nói gì đấy, cô lại không tự chủ được mà đè chị ấy ra hôn đến nát môi mới thôi. Mỗi ngày làm việc chung cứ ngắm nhìn đôi môi Lâm Ân Tú đi qua đi lại trước mặt, Minh Tuệ có cảm giác dường như chị đang tra tấn cô. Huỳnh Minh Tuệ vào công ty làm cũng đã lâu rồi, hai người vẫn chưa có tiến triển gì mới. Lâm Ân Tú không bao giờ nói chuyện riêng tư gì với cô, chị cũng chẳng thể hiện thái độ gì là từng quen biết Huỳnh Minh Tuệ. Còn Minh Tuệ cũng đang cố trụ mỗi ngày, chưa muốn giải quyết rõ ràng với chị. Thời cơ vẫn chưa thích hợp. Huỳnh Minh Tuệ quản lí quán Tue Tu bakery and coffee chi nhánh mới rất tốt, doanh thu vượt năm mươi phần trăm so với cùng kì của tháng trước, thật sự Minh Tuệ chưa bao giờ nghĩ thị trường ngoài đây lại “béo bở” đến như vậy. Để thưởng cho toàn bộ nhân viên, Minh Tuệ quyết định tối hôm nay sẽ đóng cửa, nghỉ sớm lúc hai mươi giờ. Dẫn toàn bộ hơn ba mươi nhân viên trong tất cả các ca làm, bảo vệ, tạp vụ, đi dùng tiệc ở nhà hàng vốn đã đặt trước. Minh Tuệ còn tỉ mỉ dặn dò nhà hàng trang trí buổi tiệc sao cho thích hợp để vừa là một buổi tụ họp khen thưởng, vừa là buổi tiệc mừng sinh nhật cho tất cả nhân viên có ngày sinh nhật trong tháng. ... Sau khi Minh Tuệ cùng Lâm Ân Tú gặp khách hàng xong và trở về lại công ty, chị của hiện tại vẫn ngồi yên trên xe không có ý định xuống. Minh Tuệ căng thẳng không thể ngồi im vì muốn nhanh chóng về nhà chuẩn bị cho buổi tiệc. Cô cứ nhìn tới nhìn lui cảm thấy khó mở lời, cho đến khi Lâm Ân Tú cất giọng, nghe có vẻ khó khăn: “Tối nay em có bận gì không? Đi ăn tối với chị?” Minh Tuệ ngượng ngùng, bày ra vẻ mặt tiếc nuối: “Dạ, em xin lỗi, tối nay em có việc bận rồi ạ?” Ân Tú vẫn một biểu cảm lạnh nhạt, hơi hơi thất vọng: “Ừ, không sao hết, cuốc sống em có khó khăn quá không? Nếu thiếu cái gì cứ bảo với chị, chị giúp được nhất định giúp.” Minh Tuệ tần ngầng một lát, lắng nghe cái giọng trầm, ấm áp quen thuộc của chị, cảm thấy xúc động mà nghẹn ngào. Giữa cô với chị hình như vẫn còn rất rất nhiều khúc mắt, vẫn còn nhiều thứ chưa rõ đang xen vào chuyện tình của họ, nên không ai có thể mở lòng... “Dạ, em ổn mà. Em không cần gì đâu.” Huỳnh Minh Tuệ cất giọng buồn bã, cảm giác sau năm năm lại lần nữa được chị quan tâm, thật không dễ chịu gì. “Chúng ta thương nhau một thời, chỉ mong được bên nhau cả đời.” -HẾT CHƯƠNG 156 -
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau