Huỳnh Minh Tuệ sau khi đã sắp xếp gọn gàng ổn thỏa, cô gọi điện cho anh hai của Lâm Ân Tú ngay vào sáng hôm sau:
"Anh ơi, là em Minh Tuệ đây, anh ghé phòng trọ tụi em lấy đồ của chị Ân Tú nhé, em đã sắp xếp gọn rồi."
Anh ấy im lặng hồi lâu, giọng trầm ấm cất lên:
"Ừ, ba mươi phút nữa anh ghé."
Minh Tuệ ngồi chờ, mắt đảo xung quanh, lần nữa cảm nhận cơn gió mát mang hương vị của chị thoáng qua:
"Chị lại về thăm em đó à? Em xin lỗi, em phải về lại tỉnh X đây, tạm biệt vợ."
Minh Tuệ nhẹ cong cong khóe miệng, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói với anh hai của Ân Tú:
"Anh cho em giữ lại vài thứ của Ân Tú được không?"
Anh hai Ân Tú nhìn cô chằm chằm, dường như có một giây phân vân:
"Ừ, em cứ giữ đi."
Minh Tuệ cũng chần chừ một chút, đưa ra đề nghị:
"Anh cho em về Cam Ranh thăm mộ và thắp cho chị ấy nén nhang được không?"
Anh hai khó xử:
"Ba má anh giờ đau khổ lắm, họ không muốn thấy em. Nên anh không hứa với em. Em quên Ân Tú đi, về lại Sài Gòn mà sống tốt, hai đứa hãy xem như đã hết duyên."
Minh Tuệ cúi đầu, không nói gì nữa, cô cũng chẳng còn mặt mũi nào mà gặp ba mẹ của chị. Anh hai ôm mấy thùng đồ to của Ân Tú ra xe, sau khi buộc chặt, anh nhanh chóng chạy đi mất mà chẳng một giây nào chần chừ.
Minh Tuệ trả trọ, theo ba má lên ô tô của gia đình chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-la-han-kiep-sau-lai-yeu/1361268/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.