Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau
Huỳnh Minh Tuệ nhìn mấy dòng chữ quen thuộc của chị, hít một hơi thật sâu, lất qua trang tiếp theo. Cô dường như không có can đảm từng bước tìm ra sự thật, cô sợ mình sẽ càng ngày càng khốn nạn qua từng trang nhật kí của chị. ... Nha Trang, ngày x, tháng y, năm 2018. “Chào em, hôm nay là ba ngày sau khi em ra sống với chị. Chị vui và hạnh phúc lắm, được ôm em ngủ mỗi đêm, tay đan chặt tay. Mỗi sáng còn được hôn em trước khi đi làm. Em biết không gương mặt say ngủ em xấu xí lắm, ha ha. Chị thích nhất là được ăn cơm của em nấu, em nấu siêu siêu ngon luôn á. Chị thề là không có nịnh em đâu, đồ ăn em nấu ngon như em vậy, he he. Chị luôn trân trọng từng giây phút ở bên em, chủ nhật này chị phải về quê mà khám bệnh nữa, dường như bệnh viện có phác đồ điều trị mới, chị trông chờ lắm, cái phác đồ điều trị cũ làm chị như muốn điên lên. Lâm Ân Tú.” Nha Trang, ngày x, tháng y, năm 2018. “Hôm nay chị về quê và ở lại một đêm, em đã rất tức giận, em bảo chị tại sao lại bỏ mặt em một mình ở một chỗ lạ lẫm như vậy, chị xin lỗi em, sao này không vậy nữa. Chị sẽ luôn bên cạnh em, chị xin thề. Lâm Ân Tú.” Nha Trang, ngày x, tháng y, năm 2018. “Chị rất muốn come out với gia đình, chị cũng muốn nói sự thật với ba má lắm chứ, chẳng qua do chị bị bệnh như thế này, ba má đã khổ lắm rồi. Chị sợ nếu chị nói ra nữa, họ sẽ không chịu nổi mất. Chị thật sự rất bất hiếu, cũng xin lỗi vì phải để em sống trong bóng tối như vậy. Minh Tuệ, tin chị đi, sẽ có ngày chị come out và cho em một danh phận là vợ của chị một cách rõ ràng. Lâm Ân Tú.” Nha Trang, ngày x, tháng y, năm 2018. Minh Tuệ yêu thương của chị, Chị rất xin lỗi về chuyện của cô ba đối với em, nhưng em đừng giận cô nhé, vì cô cũng lớn tuổi rồi, cái tính trước giờ như vậy nhưng không có ác ý đâu. Chị cũng không biết phải làm sao mới đúng nữa, chị sợ em thiệt thòi lắm, nhưng là cô của chị mà... Chị đang bị sốt nè, mệt mỏi thật sự á, bye em nhé cục vàng của chị. Lâm Ân Tú.” Đà Lạt, ngày x, tháng y, năm 2019. Chị xin lỗi vì cho bạn cũ mượn tiền mà không nói với em. Chị cũng biết mình không đúng. Lần sau có gì cũng sẽ nói với em mà. Đà Lạt lạnh thật á, mà cảnh đẹp. Chị thích đi du lịch với em lắm á vợ. Lâm Ân Tú rất thương em.” Nha Trang, ngày x, tháng y, năm 2019. “Chị không muốn nói dối em về việc Hồng Quân. Thực ra vài ngày sau chị chặn Facebook nó, Quân cũng nghĩ công ty đó rồi. Chị không nói với em, vì chị sợ em nghĩ chị còn quan tâm đến. Thật ra chị cũng nghe đồng nghiệp nó nói lại mà thôi, vì chị làm việc qua mail với một con bé khác. Chứ chị không có quan tâm tới nó đâu. Chị thề với em luôn á. Tin chị nhé. Lâm Ân Tú thật sự hối hận.” Nha Trang, ngày x, tháng y, năm 2019. “Hôm nay vẫn chưa tìm ra được tủy phù hợp. Chị càng xanh xao nhiều hơn, chị sợ,... Chắc chị phải cố gắng vô tâm, để em ghét chị mà chia tay. Chị sợ tới ngày chị mất trước mặt em, em sẽ đau khổ còn nhiều hơn bây giờ. Huỳnh Minh Tuệ, chị yêu em hơn cả những ngày đầu. Lâm Ân Tú yêu em.” Nha Trang, ngày x, tháng y, năm 2019. Chị ghen với Đinh Tuyết Hương và Đặng Minh Châu vì đến giờ em còn nhớ đến họ. Nhưng chị tin tưởng tuyệt đối ở em, chẳng qua chị không kiềm chế được cơn tức giận của mình chị mới nói thế thôi. Chị xin lỗi. Lâm Ân Tú, chị vợ của em.” Nha Trang, ngày x, tháng y, năm 2019. “Chào vợ, hôm nay chị mệt lắm. Sức khỏe chị đã xấu hẳn đi, chị xin lỗi vì đã tránh né “Thân mật” với em, nhưng chị thật sự rất yếu rồi. Em đừng giận nhé. Lâm Ân Tú yếu sinh lí của em, he he.” Nha Trang, ngày x, tháng y, năm 2020. “Sức khỏe chị ngày càng tệ, chị muốn đi ngắm mây cùng em. Ân Tú những ngày cuối cùng gần em.” Nha Trang, ngày x, tháng y, năm 2020. “Chị sợ em sẽ khổ, chị đầu tư chứng khoán, mong sẽ có nhiều tiền cho em, không ngờ vì dịch, lại hầu như mất hết như vậy. Cũng may chị còn có em. Chị thật vô dụng mà. Chị vô dụng.” Nha Trang, ngày x, tháng y, năm 2020. “Chị có dành cho em mấy quyển sổ tiết kiệm, đủ để em mở một cái quán nhỏ, nếu không còn chị thì hãy mạnh mẽ lên nhé. Luôn bên cạnh em.” Nha Trang, ngày x, tháng y, năm 2020. Hôm nay cho tin báo, dường như đã có người phù hợp tủy với chị, chị hy vọng lắm, chắc chắn phải khỏe mạnh. Chị vui lắm, chị hẹn em đi ăn một bữa ngon, tặng cho em mấy quyển sổ tiết kiệm. Nhìn em vui vẻ, xinh đẹp rạng rõ, chị thật sự rất hạnh phúc. Chúng ta, sẽ có một cái kết tốt đẹp đúng không em? Lâm Ân Tú, hy vọng.” ... Nước mắt Minh Tuệ đã rơi ướt quyển sổ, nhòe đi cả mấy chữ ở trang cuối. Đây là những dòng của một tuần trước. Trước khi chị xảy ra tai nạn. Ân Tú ơi, sao chị lại nhẫn tâm như vậy? Chị nỡ bỏ em lại một mình trên cuộc sống khắc nghiệt này sao? Em chỉ mong mỗi sáng thức dậy, sẽ chấp nhận được một thế giới không có chị... - HẾT CHƯƠNG 136 -
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau