Đặng Minh Châu đứng đó, mồ hôi mẹ, mồ hôi con thi nhau rơi xuống. Cậu bất giác cảm thấy như có hơi lạnh chạy dọc sống lưng, rùng mình mấy cái, không thể ngừng lại được:
"Cuối cùng chị ấy cũng về Việt Nam mà tìm cậu rồi. Lại xin vào làm trong cùng công ty nữa, Bùi Cẩm Tiên muốn gì ở cậu chứ. Hai năm qua, Minh Châu làm món đồ chơi cho chị ấy trêu đùa còn chưa đủ sao? Sao vẫn không buông tha cho cậu?"
Đặng Minh Châu bất giác sợ hãi mà thót tim một cái đầy đau nhói, lo lắng lén lén liếc nhìn sang Minh Tuệ: "Cậu đã đẩy Huỳnh Minh Tuệ vào thế khó rồi đúng không?"
Mọi chuyện liệu có quá tồi tệ không? Minh Châu rùng mình không dám nghỉ đến nữa, cúi đầu xuống đất nhìn mũi giày của mình hồi lâu.
Dường như có cảm giác muốn tung cánh cửa phòng họp mà chạy trốn ngay lập tức.
Mọi người trong phòng thay phiên nhau giới thiệu họ tên và chức vụ, đến cuối cùng tới Huỳnh Minh Tuệ, cô không thể tránh né mà ngượng ngùng nói:
“Dạ, em tên là Huỳnh Minh Tuệ, làm việc ở bộ phận kinh doanh ạ.”
Cứ ngỡ thế là xong, nhưng không, chị giám đốc gọi cô ra đứng phía trước, hỏi to và rõ, giọng chị ta vang vọng khắp căn phòng rộng tầm trung, dường như là cố ý:
“Em bên team của Tuyết Hương đúng không? Nghe nói em thường xuyên được nhận giải thưởng nhân viên xuất sắc của công ty mà, sau chị thấy em có vẻ nhút nhát quá nhỉ? Thế có bán hàng được không?”
Nói xong Cẩm Tiên cười qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-la-han-kiep-sau-lai-yeu/1361196/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.