Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau
Sân bay Tân Sơn Nhất, Quận Tân Bình, Thành Phố Hồ Chí Minh, Cảng quốc ngoại, 14 giờ 30 phút chiều, Cửa ra điểm đón xe taxi của sân bay. Một người con gái dáng người nhỏ nhắn đang kéo hai chiếc vali to đùng màu đen. Gương mặt cô ta thuôn dài, hai răng cửa to như con thỏ. Trên mắt là cặp mắt kính cận thật dày màu đen bóng. Nước da ngăm ngăm, cái môi mỏng tanh, đang nhếch nhẹ lên một nụ cười nửa miệng thường trực. Ít ai biết được rằng, cô gái trong có vẻ nhỏ nhắn, trẻ trung này, đã ba mươi lăm tuổi rồi. “Xin chào Việt Nam, cô về đón cô vợ nhỏ nghịch ngợm, hay thích chạy trốn khỏi cô đây - Đặng Minh Châu, em cứ chờ đó. Dù em có ở đâu, Bùi Cẩm Tiên này cũng sẽ tìm được em. Còn cô gái kia, chị sẽ giúp em “chăm sóc” cẩn thận mà.” Bùi Cẩm Tiên thầm nghỉ, tháo cặp mắt kính xuống, vuốt nhẹ lại phần tóc mái đang bị gió thổi rối bời. Lại nhếch môi lần nữa, ánh mắt sắc lại, tỏ vẻ đầy nguy hiểm, tâm cơ sâu. Không hoa, không bạn bè, không người thân, không một ai đón cô, Bùi Cẩm Tiên thản nhiên chấp nhận tất cả, dửng dưng đón một chiếc taxi, về thẳng một khách sạn ở quận 12 mà cô đã đặt trước. Nhưng điều đó cũng là đương nhiên thôi, vì cô về lần này là muốn cho Đặng Minh Châu một bất ngờ lớn mà. ... Sáng ngày hôm sau, Huỳnh Minh Tuệ với đôi mắt sưng húp vì khóc và thức khuya quá nhiều uể oải bước vào công ty. Cô cúi đầu đi nhanh vào chỗ ngồi, không muốn nói chuyện với ai, lại muốn tránh né sự quan tâm của Tuyết Hương và Minh Châu nên càng không muốn nhìn thấy họ. “Chào em, em không khỏe à?” Nguyễn Ngọc Ánh giả tạo đi đến gần chào Minh Tuệ. Cô cười gượng mà chào lại. Chị ta vẫn chưa đi, mà nói tiếp không cần biết Huỳnh Minh Tuệ có muốn nghe hay không: “Công ty mình sắp có giám đốc kinh doanh mới, nghe nói giỏi lắm, từ Mĩ trở về, hôm nay chị ấy vào làm đây, em biết chưa?” Huỳnh Minh Tuệ vốn chỉ là con tép riêu so với mọi người trong công ty, nên ban lãnh đạo cũng chẳng bao giờ tìm đến cô. Có giám đốc mới thì sao chứ? Huỳnh Minh Tuệ không quan tâm. Cô chỉ lặng lặng cười đáp lại rồi im lặng mở máy tính lên, không nói gì khác nữa. Nguyễn Ngọc Ánh hơi quê quê, đon đả đi về chỗ ngồi của chị ấy gần Tuyết Hương, chỉ kịp liếc Minh Tuệ một cái sắc lẻm, tỏ vẻ chán ghét tận xương tủy. Đinh Tuyết Hương và Đặng Minh Châu nhìn cô chằm chằm, Minh Tuệ biết nhưng cô không nhìn lại, vì cô sợ, sợ lại phải nói dối đại một lí do nào đó để hai người bọn họ yên tâm. Mối quan hệ của cô và Ân Tú tới bước đường này, đã là quá đủ cho tất cả rồi. Cô không muốn mọi chuyện lại tồi tệ thêm. Nếu có ai nói cô hèn nhát, không dám đối mặt mà chỉ biết tránh né, chạy trốn, thì cô cũng sẽ gật đầu chấp nhận, tuyệt đối không cãi lại một câu nào. Cô chỉ là một người bình thường, trông chờ một tình cảm bình thường mà thôi. Minh Tuệ cố gắng lên Sài Gòn này làm việc, tất cả cũng chỉ vì tương lai có thể come out rồi sống cùng với Ân Tú. Nếu hai người không còn đi bên cạnh nhau nữa, thì mọi việc cô làm còn có ý nghĩa gì sao? ... CÔNG TY TNHH Y Chuyên các sản phẩm về nhựa và bao bì Số 02 đường XX, Quận Tân Bình, TP HCM SĐT: 096.68.68.111 Bùi Cẩm Tiên đứng im lặng nhìn bảng tên công ty, được dán trước tấm cửa kính của một văn phòng tầng bốn của tòa nhà. Cô thư thái mỉm cười, chậm rãi gõ cửa. Đây sẽ là công việc mới của cô tại Việt Nam. Đưa bàn tay phải đã co lại, gõ vài cái vào cửa kính: "Cộc, cộc, cộc." Xong xuôi, Bùi Cẩm Tiên bỏ tay xuống, đứng thẳng người, môi lại nhếch lên nụ cười nửa miệng, im lặng chờ lễ tân ra mở cửa. ... Đinh Tuyết Hương thông báo cho cả team, hôm nay công ty sẽ có chị giám đốc kinh doanh mới vào làm việc, thay thế cho anh Tuấn Anh đã thôi việc tại công ty. Giờ mọi người qua phòng họp lớn để cùng làm quen chào hỏi. Minh Tuệ không hào hứng mấy, nhưng không thể không đi, lặng lẽ đứng lùi về sau đi theo đoàn người đang rồng rắn bước vào phòng họp. Đây chỉ là phòng hợp tầm trung của công ty, nên khá ít chỗ ngồi. Một số ít thì ngồi ghế, một số ít thì đứng phía sau, đương nhiên Minh Tuệ cũng đang làm cho mình mờ nhạt hẳn, cô đứng thấp và lùi hẳn khuất sau một anh giao hàng to lớn tên Đức Phúc. Chỉ im lặng làm cái cây nhỏ mà lắng nghe, dường như muốn bản thân thu nhỏ lại đến mức tàng hình. Một giọng nói hơi ngông của con gái vang lên: “Chào mọi người, tôi may mắn được đảm nhiệm chức vụ giám đốc kinh doanh của công ty. Anh Tuấn Anh nhiệm kì trước đã làm rất tốt. Rất mong mọi người cũng giúp đỡ tôi để tôi cũng hoàn thành tốt được công việc. Mọi người cứ thoải mái, mình giới thiệu để làm quen một chút nhé: Tôi tên là Bùi Cẩm Tiên.” Minh Tuệ cảm giác Đặng Minh Châu đang đứng cạnh cô nãy giờ đang run nhẹ lên vài cái, đầu cúi thấp chưa một lần ngẩng lên nhìn giám đốc mới. Minh Tuệ khó hiểu nhưng cũng không mấy quan tâm: "Chắc cậu ấy bị lạnh." - HẾT CHƯƠNG 65 -
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau