Tuấn không trả lời mà gạt tay tôi xuống, sau đó anh ta theo bố đi vào trong phòng xem mẹ mình có ổn hay không, mặc kệ tôi cố gắng níu như thế nào cũng không ở lại. Khoảnh khắc anh ta quay lưng, trong lòng tôi đau đớn đến mức không thở nổi, trái tim yếu ớt đập trong lồng ngực như bị hàng trăm những lưỡi dao sắc bén cứa vào.
Tôi ngồi ở phòng khách đợi Tuấn một tiếng đồng hồ vẫn không thấy anh ta đi ra, bao nhiêu sự gắng gượng lẫn hi vọng trước đó đều như bong bóng xà phòng vỡ vụn. Tôi muốn vào thăm mẹ chồng, nhưng lại sợ bà nhìn thấy tôi thì lại càng tức giận rồi phát bệnh nặng. Cuối cùng sau một hồi đấu tranh, tôi chỉ có thể nghe theo lời của chồng mình lánh đi mấy hôm, đợi mẹ chồng tỉnh lại rồi sẽ trở về nói chuyện.
Nghĩ là làm, tôi đứng dậy trở về phòng cầm lấy túi xách cùng với mấy thứ cần thiết bỏ vào balo mang theo, sau đó chạy ra ngoài đường giữa đêm khuya gió lạnh.
Tôi không dám trở về nhà với bố mẹ, cũng không có bạn bè nên chẳng nương tựa được vào ai, chỉ có thể đứng cô độc trên vỉa hè tối mờ nhìn dòng người tấp nập, khóe miệng cười một nụ cười chua chát đến đắng ngắt. Tôi chìm đắm vào cảnh xa hoa tráng lệ của thành phố, cảm giác cuộc đời mình lúc này chẳng khác một con sóng lớn ngoài biển khơi, bập bềnh bập bềnh vật lộn với gió to bão lớn, chưa từng có một ngày được yên tĩnh.
Móc trong túi ra còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-gap-duoc-anh/45604/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.