Bị ánh đèn ô tô sáng rực phía trước cản trở, đám người không đứng đắn kia dù không muốn cũng phải buông tay tha cho tôi. Lúc ngồi lên xe đi với nhau, tôi vẫn còn nghe thấy chúng loáng thoáng chửi tục mấy từ.
- Mẹ nó chứ, đúng là mất hứng? Đi thôi chúng mày.
Bọn đàn dưới đường nghe xong tất nhiên cũng chẳng ai dám cãi lời, chúng chen nhau ngồi lên xe rồi nổ ga lao vút đi. Chỉ còn lại một mình, tôi lúc này mới ngơ ngơ ngác ngác nhìn về phía chiếc xe đã đỗ cách mình một đoạn, trong đầu đang không ngừng suy nghĩ là có lên cảm ơn người ta một tiếng hay không, bởi vì dù sao thì có họ tôi mới thoát được mối nguy hiểm như này. Nhưng tôi lại sợ mình bước lên chào hỏi thì lại vô duyên quá. Gặp phải người tốt thì dễ nói chuyện, chẳng may gặp phải người khó tính họ lại nói tôi là khùng là hâm thì cũng thật là mất mặt. Thêm nữa tôi bây giờ cũng không được tỉnh táo cho lắm, lại nói năng không được chau chuốt, ngộ nhỡ lộn xộn có khi còn phá nát tâm trạng tốt đẹp cho người ta.
Thế rồi cứ quanh quanh nghĩ giữa nên và không nên thật lâu, tôi cuối cùng cũng quyết định vỗ lên trán mấy cái mặc kệ tất cả, trực tiếp coi như chuyện kia không liên quan đến mình.
Tôi loạng choạng bước tiếp đi trên vỉa hè về thành phố, lúc đi ngang qua chiếc xe còn không khỏi tò mò mà nhìn sang để xem người cứu mình là ai, nhưng rơi vào tầm mắt tôi thì lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-gap-duoc-anh/45603/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.