“Chị muốn mua à?”
“Đúng lúc tôi đang muốn tìm một căn hộ ở gần tiệm bánh. Cô muốn bán căn hộ này, chi bằng bán cho tôi, cô cũng đỡ phải trả tiền môi giới.
“Để em suy nghĩ một chút nhé!”
Vốn dĩ tôi muốn bán căn hộ này đi, nhưng giờ tự nhiên có người đến nói muốn mua khiến tôi tự dưng thấy ngần ngừ.
“Đây là đâu vậy?” Chị Quách chỉ bức tranh ghép trên tường.
“Đó là một nhà hàng ở Cherbourg.”
“Đẹp quá, tôi cũng muốn được bán bánh ngọt của mình trong nhà hàng này.” Chị ngắm nghía thật kỹ bức tranh với vẻ trầm trồ tán thưởng.
“Chắc nơi này chỉ có trong tưởng tượng mà thôi.” Tôi nói.
“Nhưng nhìn như thật vậy.”
“Những thứ có thật nhiều lúc cũng rất xa vời.”
Tôi đã phải trăn trở mãi về vấn đề có bán căn hộ này không.
Hôm nay, Từ Ngọc và Du Dĩnh mua đồ ăn sẵn đến.
“Căn hộ này mà bán đi thật tiếc nhỉ.” Từ Ngọc xuýt xoa.
“Bà chủ tiệm bánh dưới tầng muốn mua, cậu còn do dự gì nữa?” Du Dĩnh hỏi.
“Thật ra cậu ấy không nỡ bán căn hộ này ấy mà.” Từ Ngọc nói ra vẻ hiểu biết.
Đúng thế, quả thật tôi không nỡ một chút nào.
“Nếu tớ là cậu, tớ sẽ không bán.” Từ Ngọc nói. “Lưu lại chút kỷ niệm cũng hay mà, hơn nữa nơi này lại có hơi ấm của Văn Lâm nữa chứ!”
Đúng thế, tôi vẫn còn có thể ngửi thấy mùi vị tình yêu, mùi vị của những lúc nồng say trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-em-tung-co-anh/1959484/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.