Ta quay mặt đi, sống mũi cay xè, mắt nóng rực, một giọt lệ bỏng rơi xuống.
Hắn giơ tay lên, giọt lệ rơi vào lòng bàn tay hắn, nở ra như một đóa hoa.
Ta tựa đầu vào n.g.ự.c hắn, hai tay nắm chặt vạt áo nơi eo hắn.
“Lý Hành Trạm, sao chàng lại tốt đến vậy, tốt đến mức ta không biết phải báo đáp thế nào.”
“Vậy nàng cứ sống trăm tuổi, vui vui vẻ vẻ, chính là báo đáp ta rồi.”
Ta lùi ra, hắn rút từ trước n.g.ự.c một chiếc khăn mềm, lau nước mắt cho ta.
“A Thư, nếu đó là điều nàng muốn, thì cũng là điều ta muốn. Nàng muốn an ổn, ta sẽ cho nàng cả đời an ổn; nàng muốn lòng yên, ta sẽ dốc hết sức để làm thành điều nàng mong.”
Ta đã có cả đời an ổn rồi.
Lần này, ta muốn chân tướng.
Muốn biết những bách tính vô cớ mất mạng.
Muốn biết Quốc sư đã trả giá thế nào.
Ta không thể thản nhiên hưởng thụ.
Quốc sư đã đặt kỳ vọng nơi chúng ta, tức là chúng ta chính là người phá cục.
Thân ở địa vị cao, ta không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Giúp ta… giúp bọn họ.”
Cũng giúp chính chàng.
Nếu có thể thay đổi cục diện hiện tại, có lẽ hắn mới thật sự được làm chính mình.
Cứu lấy Lý Hành Trạm thuở nhỏ, những ký ức bất lực và sợ hãi.
28
Ngày hôm sau, Lý Hành Trạm vào cung.
Chiều hôm ấy, công công mang thánh chỉ tới.
Là sắc phong Lý Hành Trạm làm Tông Chính Tự Thiếu Khanh.
Lý Hành Trạm vui vẻ lĩnh chỉ, nhét cho công công một túi gấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-cua-ta-giao-cho-nguoi/5082204/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.