30
Lúc xuất môn, Thái Nguyệt quay về phòng mình một chuyến.
Trở ra, trong tay nàng nhiều thêm một túi tiền căng phồng, nàng nhét vào ngực, còn vỗ vỗ.
“Ngươi định nếu gặp Trịnh Hoài Ân, sẽ đưa hết số tiền này cho hắn sao?”
Thái Nguyệt gật mạnh.
“Hồi nhỏ nếu không có hắn lén cho nô tỳ đồ ăn, nô tỳ không sống tới hôm nay. Nhà hắn cũng chẳng giàu có gì, tuy hắn đỗ cử nhân, huyện lệnh đại nhân chắc chắn sẽ thưởng cho ít bạc, nhưng nhà nghèo ra đường cũng cần tiền, kinh thành chi tiêu lớn, hắn đi khoa cử cũng không thể quá ủy khuất bản thân.”
Ta khẽ nhíu mày.
“Ngươi không để dành chút của hồi môn cho mình sao?”
Thái Nguyệt thoáng sững sờ, rồi lắc đầu.
“Nô tỳ chưa từng nghĩ đến chuyện lấy chồng. Trịnh đại ca cứu nô tỳ, nên nô tỳ nguyện dùng hết thảy để báo đáp hắn. Nhưng tiểu thư mới là người quan trọng nhất, mạng này của nô tỳ là của tiểu thư, nô tỳ muốn cả đời ở bên tiểu thư.”
Không phải lần đầu nàng nói như vậy, chỉ là kiếp trước nàng chín chắn hơn bây giờ, kiếp này lời nói luôn mang vài phần không hợp tuổi.
Phải rồi, Thái Nguyệt của kiếp này và kiếp trước không giống nhau.
Sự thay đổi ấy… giống hệt như ta vậy.
Ta đè nén cơn rung động trong lòng.
“Thái Nguyệt, ngươi thấy Tiết Tư thế nào?”
Khi ấy nàng từng nói: “Tiết công t.ử dung mạo đường đường, quang phong tễ nguyệt, là người không tệ.”
“Tiểu thư, nô tỳ nói rồi tiểu thư đừng giận, hắn rõ ràng trước kia vẫn qua lại với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-cua-ta-giao-cho-nguoi/5082205/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.